Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 22 : Thây rơi đổ máu, hỏa thiêu lãnh vân quán
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Mọi người tề tựu nơi hạ viện chính là để chờ Vân Dật Long, nhưng không ngờ chàng đến đây một mình sớm thế này. Trong khi thủ hạ không có mặt, do đó ngòai Cái Vương và Xuyên Vân Chân Nhân, một số nhân vật quan trọng khác chưa đến,
Vân Dật Long vừa cất bước lên cửa Tam Thanh Điện, một số người không dằn được, rời khỏi chỗ và tuốt vũ khí ra cầm tay, bầu không khí hết sức căng thẳng.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, đoạn cười khinh miệt nói:
- Nhân vật đầu sỏ của các vị chưa có mặt phải không?
Nghe giọng điệu ngạo mạn của chàng Cái Vương tức giận cười khảy nói:
- Lão phu thấy nhân lực bao nhiêu đây đã quá đủ rồi!
Đoạn quét mắt về phía Xuyên Vân Chân Nhân, nói tiếp:
- Nếu chỉ có mỗi mình Vân Dật Long ngươi, đây chỉ cần một Xuyên Vân đạo trưởng là thừa sức sanh cầm ngươi rồi.
Lời lẽ tuy có ý ca tụng Xuyên Vân Chân Nhân, song thực ra thì lão đã có dụng ý khác.
Cái Vương vừa dứt lời, từ trên chủ vị Vân đủng đỉnh bước xuống một đạo nhân mặt mày xanh xao tuổi trạc ngũ tuần, mày ngắn mắt nhỏ, dưới hàm có ba chòm dâu liễu.
Lão đạo sĩ quan sát Vân Dật Long từ trên xuống dưới đoạn lạnh lùng nói:
- Bần đạo là chủ trì hạ viện Lãnh Vân Quán, với thân phận địa chủ, bần đạo muốn thỉnh giáo Vân đại hiệp tự ý xâm nhập bổn quán với dụng ý gì?
Hiển nhiên lão đạo sĩ này cũng là một người thâm hiểm matt câu nói đã vạch trần dụng ý của Cái Vương.
Vân Dật Long cười khảy:
- ý định của Vân mỗ, giữa chúng ta điều biết rõ rồi, còn phải lôi thôi cho mất thời gian nữa sao?
Xuyên Vân Chân Nhân cười âm trầm:
- theo hoàn cảnh hiện tại của Vân đại hiệp, bần đạo không thể nào tin Vân đại hiệp đến đây để đòi người.
Vân Dật Long tiến tới một bước:
- Thật không may, tôn giá không muốn cũng phải tin, bởi Vân mỗ hiện đã có mặt ở đây rồi.
Xuyên Vân Chân Nhân bỗng xầm mặt cười khảy:
- Theo bần đạo thì kẻ không may là Vân đại hiệp thì đúng hơn, bởi Vân đại hiệp đã tự dấn thân vào lưới dập của Hạ Viện Lãnh Vân Quán dành cho Vân đại hiệp.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong điện đoạn gằn giọng nói:
- Thời gian Vân mỗ có hạn, tôn giá đã sắp đặt thủ đoạn đối phó với Vân mỗ, vậy thì đọng thủ đi thôi!
Xuyên Vân Chân Nhân quét mắt nhìn Cái Vưong, bỗng cười khảy nói:
- trước khi bần đạo thấy chân tài tuyệt học của Vân đại hiệp, lao sư động chúng sẽ thất lễ đãi khách, do đó…
Đoạn buông tiếng cười khảy lạnh lùng quát:
- Các người đâu bắt lấy hắn cho ta!
Lập tức, năm đạo sĩ tuổi trạc tam tuần từ trong đại sảnh ùa ra, tay cầm đao kiếm bao vây Vân Dật Long vào giữa.
Vân Dật Long vẻ khinh miệt quét mắt nhìn năm đạo sĩ mặt mày nghiêm nghị nhưng thoáng vẻ căng thẳng, lạnh lùng nói:
- có lẽ năm vị đã quen những trận chiến như thế này rồi, Vân mỗ tin rằng, chốn suối vàng cũng có người cần ding năm vị để làm đá thứ vàng, năm vị động thủ đi!
Thần thái chàng hết sức ung dung bình thản, xem ra giường như không hề giới bị:
Cái vương thầm cười khảy, trừng mắt nhìn Xuyên Vân Chân Nhân mấy lượt nói thầm:
- tên mũi trâu này rõ là tự cao tự đại, ngay cả lời nói của ta mà cũng nghi ngờ, hay lão phu phải đưa ngươi vào bẫy mới được.
Xuyên Vân Chân Nhân quét mắt nhìn mọi người trong sảnh điện đoạn lạnh lùng ra lệnh:
- Bắt lấy ngay!
Năm đạo sĩ tráng niên Vân lập tức quát vang, đao kiếm nhất tề vung lên, trước khi động thủ đã biết Vân Dật Long là một kình địch ghê gớm, nên vừa ra tay là sử dụng những chiêu thức bá đạo.
Những ánh kiếm loang loáng, bang người chập chờn. Lưỡi đao mũ kiếm thảy đều nhắm vào những chỗ yếu hại trên người Vân Dật Long, như muốn một chiêu hạ sát chàng ngay.
Bóng người thấp thoáng nên mọi người không rõ động tác của Vân Dật Long, chỉ có thể trông thấy vòng chiến lúc sết chặt lúc dãn ra.
Mọi người thảy đều có phần thật vọng, bởi theo lời đồn đại trên giang hồ, năm vị đạo sĩ này lẽ ra không nên kéo dài quá lâu đến vậy, cùng lạ lùng hơn ngay cả Vân Dật Long vòng vây cũng không thể phá nổi.
Xuyên Vân Chân Nhân nhếch môi cười đắc ý, quay sang Cái Vương nói:
- Theo sư thúc thấy thì họ còn chịu đựng được bao lâu nữa?
Cái Vương hiểu ý, cười khảy nói:
- Theo ngươi thì sao?
Xuyên Vân Chân Nhân vờ như không trông thấy vẻ tức giận của Cái Vương, cười khảy:
- Nếu mà xét theo nhận định của sư thúc trước đây về võ công của Vân Dật Long, đệ tử cho rằng họ khó chịu thêm hai chiêu nữa.
Lập tức, những người phía trước chăng còn do dự được nưac, như đã quên mất đối phương là một sát tinh ghê gớm trong võ lâm lại xem như là danh vọng trí cao chỉ cần đưa tay ra là với tới ngay.
Trong tiếng quát ầm ĩ, năm sáu người đứng trước lao bổ tới đao kiếm chưởng thủ cùng một tung ra tấn công vào các yếu hại khắp người Vân Dật Long.
Vân Dật Long vẫn không hề xê dịch cũng chẳng xuất chưởng, tay phải chàng vẫn đặt trên chuôi huyết kiếm, có điều sát cơ trên mặt càng nồng đậm hơn.
Cái Vương vừa thấy chỉ có năm sáu người động thủ Vân cả kinh thầm nhủ:
- Lúc này tình thế khẩn cấp, Vân Dật Long quyết không kéo dài thời gian, năm sáu người này mà chết, đấu trí của mọi người ắt sẽ giảm ngay, mình phải mau cổ vũ họ mới được.
Đoạn bèn vội quát to:
- Cơ hội hiếm có, chúng ta ….
Cái Vương vương dứt câu, chợt nghe Vân Dật Long cười khảy nói:
- Các vị chờ kiếp sau hẵng mưu cầu lợi danh!
Vân tức ánh thép chớp ngời, những tiếng rú thảm cơ hồ như vang lên cùng một lúc, máu tươi văng tung tóe bang người gục ngã …
Quần hào chỉ trông thấy binh khí của sáu người kia dường như đã chạm vào người Vân Dật Long lòng đang nuối tiếc vì đã để lỡ cơ hội chẳng ngờ bỗng chốc đổi khác thế này.
Ngoại trừ Cái Vương cơ hồ không một ai trông thấy Vân Dật Long đã tuốt kiếm ra như thế nào.
- Trong đại điện ngoại trừ tiếng lửa cháy nổ lốp bốp, không còn một tiếng động nào khác, nhiệt độ càng lên cao, không khí càng ngột ngạt, mọi người đã cảm thấy thở có phần khó khăn.
Trên mũi kiếm hình quả tim màu đỏ của thanh Trích Huyết Kiếm đang dí xuống tong giọt máu tươi, thân kiếm tỏa ánh sáng sắc lạnh, trông thật khủng khiếp.
Đột nhiên “ ầm” một tiếng vang dội ngọn cột nơi hậu điện đã bị thiêu hủy và ngã sụp xuống, tia lửa và gạch ngói văng bay tong phía hệt như trời long đất lở, thật là kinh khủng.
Quần hào nhốn nháo, nhưng vẫn không chịu rời khỏi, có lẽ họ còn nghĩ đây là một cơ hội hiếm có không nên bỏ qua.
Vân Dật Long ngước nhìn lên những xà ngang trong điện đang bốc cháy, cười sắc lạnh:
- các vị đã vì lợi danh mà không màng đến sống chết, định tồn vong với ngôi điện này, nhưng Vân mỗ lại không muốn ở đây với các vị, đức phật duy có lòng phổ độ chúng sinh, xong khó có thể cảm hóa được những bộ óc ngoan cố, tối nay Trích Huyết Kiếm sẽ siêu độ cho các vị.
Vừa dứt lời đã tung mình lao vào quần hào.
Sự lựa chọn giữa sống chết, sự cân nhắc giữa danh và lợi, có lẽ những người đứng trước trong nhất thời khó có thể quyết định dứt khoát, bất giác đều tránh sang hai bên, và như thế lại vô tình khiến Vân Dật Long lọt vào vòng vây.
Xuyên Vân Chân Nhân thấy vậy Vân cả mừng quát to:
- Bốn mặt giáp công sẽ đắc thủ, các vị đừng quên danh vị phong thưởng tối cao của Chính Nghĩa Nhai.
Vừa nhắc đến danh vị phong thưởng của Chính Nghĩa Nhai, quần hào lập tưc lại quên mất sự sống chết, trong tiếng quát vang rền từ bốn phương tám hướng lao vào tranh nhau tấn công Vân Dật Long.
Đồng thời ba tiếng Chính Nghĩa Nhai cũng xua đi chút lòng nhân từ của Vân Dật Long, mắt chàng rực vẻ tàn bạo, với giọng sắc lạnh nói:
- Chính Nghĩa Nhai đã trao niềm hi vọng cho các vị, còn chủ nhân bạch kiếm linh mã sẽ tiêu diệt các vị!
Dứt lời, Trích Huyết Kiếm và ánh huyết hoàn cùng lúc vung lên.
Lúc này một số xà ngang đã bắt đầu trĩu xuống, chứng tỏ ngôi đại điện không bao lâu sẽ sụp đổ. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy, rất nhiều sinh mạng đã bị hủy diệt, xong chẳng phải bị hủy diệt trong lửa đỏ, mà là chết dưới Trích Huyết Kiếm và ánh huyết hoàn của Vân Dật Long.
Sự phong thưởng của Chính Nghĩa Nhai đã khơi dậy lửa hận thù nhiều năm chất chứa trong lòng Vân Dật Long, và giờ đây ngọn lửa ấy đã thiêu đốt những người đã hiện diện trong ngôi đại điện này.
Máu tươi tung tóe tử thi lần lượt ngã gục trong tiếng gào rú thảm khốc xong vì tranh rành đoạt lợi đám người như làn sang vẫn xem thường cái chết.
Cái Vương ngước nhìn xà điện trĩu cong, đoạn len lỏi đến bên Xuyên Vân Chân Nhân đang bàng hoàng đứng thừ ra, thấp giọng nói:
- Chúng ta tính đến nước tiếp theo rồi đấy!
Xuyên Vân Chân Nhân ngơ ngẩn:
- Lời đòn đại trên giang hồ về hắn quả là không quá đáng.
Cái Vương thầm cười khảy nhủ:
- Giờ thì các người đã biết Cái Vương này không phải hạng bất tài vô dụng rồi chứ?
Đoạn bèn nói:
- Theo lão phu thì chúng ta phải tính đến nước cờ tiếp theo ngay bây giờ.
Xuyên Vân Chân Nhân như đã mất hồn bởi tình thế thực tại thờ them nói:
- Tình thế nào đây?
Cái Vương cười nham hiểm:
- Đại điện đã sụp đổ nhưng nó chỉ đè mọi người chứ không thể đè được Vân Dật Long, cho nên chúng ta phải giúp hắn một tay làm cho hắn cũng bị vùi chôn trong lửa đỏ.
Xuyên Vân Chân Nhân mừng rỡ:
- Trong lúc bất ngờ hẳn là hắn không có sự chuẩn bị trước, chúng ta hành đông mau!
Cái Vương buông tiếng cười lạnh lùng cùng Xuyên Vân Chân Nhân phi thân ra ngoài chia nhau đứng hai bên cửa điện chờ đợi.
Lát sau, bỗng nghe “ rào” một tiếng rền rĩ, tia lửa bắn ra tung tóe cả ngôi đại điện đã sụp đổ, tần lửa dính đầy người Xuyên Vân Chân Nhân.