Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 25 : Thần công khôi phục, xuất binh diệt thù

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Quần đạo thảy đều nghe tiếng thét hãi hùng ấy, song không một ai thu chưởng tự bảo, bởi bọn họ biết “Bạch kiếm Linh mã” oai chấn thiên hạ, nếu diệt được Vân Dật Long trong một đêm mình sẽ được dương danh tứ hải, do đó họ đã quên mất sự an nguy của bản thân.



Đạo sĩ mũi quặp như đã phát giác ra tình thế không bình thường, lập tức biến sắc mặt,vừa định lên tiếng, bỗng nghe một giọng sắc lạnh giận dữ quát:



- Lũ khốn kiếp, nằm xuống ngay!



Đạo sĩ mũi quặp liền thấy bóng người nhấp nhoáng, tiếng gào rú thảm khốc vang rền phá vỡ đêm không.



Tiếng rên la trước lúc chết đã kéo bọn đạo sĩ vì thanh danh mà đánh mất lý trí trở về với thực tại. Trong cơn mưa máu họ kinh hoàng đổ xô nhau thoái lui.



Hiện trường lại trở về với sự yên ắng trước đây, khác chăng là dưới đất đã có them một số tử thi bị bổ ra làm đôi từ đầu đến chân và hai lão nhân quái dị đứng cạnh Vân Dật Long.



Người bên trái tuổi gần bát tuần, tay chống trượng dài, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt lạnh trầm như mù, lão nhân bên phải thì trái ngược, mày trắng như sương, đôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm, mũi thẳng miệng to, hai bên khóe môi xếch ngược lên, mặt luôn cười tươi vui, mặc chiếc áo ngắn không cài khuy để lộ cả ngực và chiếc bụng to ềnh, cộng them cái đầu trọc nhẵn bóng bẩm sinh, hệt như vị tiếu phật trong miếu thờ.



Vân Dật Long vẫn hết sức bình thản, chậm rãi quét mắt nhìn bọn đạo sĩ đang bàng hoàng đứng thừ ra, đoạn quay sang lão nhân trọc đầu nói:



- Các ngươi đến thật đúng lúc.



Hai lão nhân liền vội nghiêm trang khom mình nói:



- Thuộc hạ đến muộn để khiến Cung chủ phải vất vả, vạn mong cung chủ thứ tội, thương thế của …



Vân Dật Long thản nhiên cười, chầm chậm lùi về sau một bước, dựa vào thân cây lạnh lùng nói:



- Vân mỗ còn chịu đựng được, các ngươi hãy lo thu xếp những vị bằng hữu này trước đã.



Lão nhân trọc đầu mắt liền rực lên, toét miệng cười nói:



- Thỉnh thị Cung chủ, xử lý thế nào đây.



- Giao toàn quyền cho lão



- Xin tuân lệnh.



Lão nhân trọc đầu dứt lời liền quay phắt đi, sãi bước tiến về phía bọn đạo sĩ, tươi cười nói:



- Nào lại đây. Người nào bước ra tiếp ta vài chiêu trước đây.



Giọng nói ôn hòa cùng với bộ mặt tươi cười, trông chẳng có vẻ gì là hung dữ cả.



Đạo sĩ mũi quặp nhìn lão nhân đầu trọc một hồi, trong trí nhớ y dường như từng nghe nói trong võ lâm có một người như vậy, song nhất thời chưa nghĩ ra được là ai, bèn lạnh lùng noi:



- Bần đạo có thể thnhr giáo tôn giá xưng hô thế nào chăng?



Lão nhân đầu trọc đưa tay lên vuốt đầu, cười nói:



- Lão đạo sĩ, vừa đánh vừa nói cũng được, hà tất uổng phí thời gian.



Đạo sĩ mũi quặp cười khảy:



- Ngay cả chủ nhân của tôn giá mà còn không đương cự nổi với bọn này, nếu động thủ e rằng tôn giá chưa kịp nói ra danh tánh thì đã lên đường về chốn suối vàng rồi.



Lão nhân trọc đầu cười phá lên:



- Nếu mà bảo chủ nhân “Bạch kiếm Linh mã” bị mấy con sâu mới biết bò tông ngã, họa chăng Diêm Vương lão nhi lúc say rượu thì còn có thể tin được. Thôi đừng lải nhải nữa, điểm tướng ra trận đi.



Đạo sĩ mũi quặp nóng lòng trừ khử Vân Dật Long, sợ kéo dài thời gian xảy ra chuyện rắc rối, bèn cười khảy nói:



- Thời gian có hạn, tôn giá…



Lão nhân trọc đầu cười ngắt lời:



- Để tranh thủ thời gian, tôn giá bao nhiêu ta cũng chẳng từ chối, người hãy điểm tướng đi.



- Chính tôn giá tự nói đấy nhé.



Đạo sĩ mũi quặp liền khoát tay quát:



- Hãy hạ người này cho ta!



Bộ mặt tươi vui dễ mến của lão nhân trọc đầu khó thể khiến người khiếp sợ, đạo sĩ mũi quặp vừa hạ lệnh xong, lập tức trong đám đông ùa ra năm đạo sĩ mặt đằng đằng sát khí, bao vây lão ta vào giữa.



Lão nhân trọc đầu mắt ánh vẻ sắc lạnh, song vẫn tươi cười nói:



- Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, đánh một trận là xong, hà tất nhất định phải hạ lão phu kia chứ?



Năm đạo sĩ thấy vậy ngỡ lão nhân trọc đầu đã khiếp đảm, hung khí liền bốc cao, không chờ đạo sĩ mũi quặp hạ lệnh, đã cùng quát to:



- Hạng vô dụng như lão mà cũng dám ra trận, nằm xuống ngay.



Liền tức mười cánh tay nhất tề vung lên, chưởng phong ồ ạt xô ra như vũ bão uy thế thật kinh người.



Lão nhân đầu trọc theo thói quen, hai tay ôm lấy bụng, ngửa mặt cười vang:



- Ha ha … nhân sinh nhất thế giai không mộng, hà như khoái lạc hồng trần hành (cả đời người đều như giấc chiêm bao, chốn hồng trần có chi là vui sướng).



Vừa thấy lão nhân đầu trọc hai tay ôm bụng, lại nghe hai câu thơ đã được lan truyền khắp võ lâm từ lâu, đạo sĩ mũi quặp chợt nhớ đến một nhân vật khủng khiếp, liền tái mặt buột miệng kêu lên:



- Huyết phật!



Ngay khi ấy năm đạo sĩ đã lao đến gần lão nhân đầu trọc, cũng xuất kỳ chiêu tấn công vào các nơi đại huyệt khắp người đối phương.



Lão nhân đầu trọc hai tay ôm bụng bỗng tụt xuống, ngay khi mười bàn tay dồn đầy công lực sắp chạm vào người, hai bàn tay to bè của lão bỗng vung lên, tốc độ nhanh không tưởng tượng được.



Trong tiếng thét thảm khốc, máu tươi phún ngập trời, năm đạo sĩ trong tiếng cười vang dội, cơ hồ cùng một lúc thảy đều bị tách ra làm hai.



Lão nhân trọc đầu quét mắt nhìn tử thi dưới đất, đoạn vẫy tay cười nói:



- Đạo sĩ, để tranh thủ thời gian, ngươi hãy điểm thêm vài tên đại tướng ra trận đi nào.



Đạo sĩ mũi quặp thờ thẩn nhìn lão nhân trọc đầu, lắp bắp nói:




Đoạn trậm rãi tra kiếm vào vỏ. “Bằng Thành Bạch Phụng” Triển Ngọc Mai nhẹ bước đến gần, với vẻ quan tâm, khẽ hỏi:



- Long đệ đã khỏi hẳn rồi chứ?



Vân Dật Long cười cảm kích:



- Mai tỷ đã giành lại được Vân Dật Long từ tay thần chết rồi.



Triển Ngọc Mai nhẹ lắc đầu:



- Không phải Mai tỷ, mà là một vị tỷ tỷ khác. Long đệ hãy xem chiếc lọ ngọc này, có thể sẽ biết người đó là ai?



Đoạn đưa chiếc lọ ngọc ra, Vân Dật Long đón lấy, trước tiên chàng trông thấy trên lọ có khắc hai chữ “Kim Thủ”, liền ngạc nhiên buột miệng:



- Kim Thủ Ngọc Nữ? Lại là nàng ta ư?



Triển Ngọc Mai ngớ ngẩn nhìn Vân Dật Long hồi lâu, có vẻ ngường ngượng nói:



- Long đệ có quen biết nàng ta ư?



Vân Dật Long không đáp mà lại hỏi:



- Nàng ta không đòi hỏi điều kiện gì sao?



Triển Ngọc Mai chợt động tâm, lắc đầu:



- Không, dường như nàng ta định nói gì đó nhưng không sao mở miệng được, có lẽ cũng giống như Mai tỷ, cũng là người con gái.



Bỗng Vân Dật Long trố mắt nhìn vào đáy lọ, sửng sốt nói:



- Chi Vương Lộ? Mai tỷ đã cho Vân Dật Long uống hết bao nhiêu vậy?



Triển Ngọc Mai lúc này như đã cởi mở được điều chi trong lòng, vẻ kỳ lạ trên mặt tiêu tan, cười thản nhiên nói:



- Hết cả lọ. Mai tỷ tin là vị tỷ tỷ đó không bao giờ tiếc đâu, nhưng có điều Long đệ đừng quên cái mạng của mình là do nàng ta cứu là được rồi.



Vân Dật Long biến sắc mặt, buông giọng nặng nề:



- Cuối cùng Vân Dật Long này cũng phải mắc nợ nàng ta.



Đoạn trao trả lọ thuốc cho Triển Ngọc Mai, nói tiếp:



- Mọi người hãy ở đây nghỉ ngơi, Vân mỗ đi xem xét tình hình trước.



Mọi người nghe vậy kinh hãi, đồng thanh nói:



- Xin cung chủ cho đi cùng.



- Một đêm đi đường vất vả, các vị nên nghỉ ngơi một lúc đã.



Huyết Phật cười to:



- Chúng thuộc hạ vì sợ Cung chủ mệt nhọc nên mới nghỉ ngơi, giờ thì chúng thuộc hạ xin chờ sự sai khiến của cung chủ.



Vân Dật Long ngẫm nghĩ một hồi, đoạn trậm giọng nói:



- Chuyến đi này mục đích chủ yếu là cứu người, đồng thời vì uy tín của Kim Bích Cung ta, không thể để cho người của Lãnh Vân Quán tiết lộ, việc cứu người do Vân mỗ lo liệu. Tâm Trần dẫn người canh giữ mặt trước, Huyết Phật tiến lên theo mặt phía trái. Khi nào Vân mỗ đắc thành thì hãy đoạn hậu, nhớ kỹ, theo lệnh hành sự.



Đoạn quay sang Triển Ngọc Mai, nói tiếp:



- Mai tỷ, chúng ta hãy lên núi theo đường không.



Triển Ngọc Mai chưa kịp lên tiếng, Huyết Phật đã cướp lời:



- Cung chủ, việc cứu người giao cho lão trọc này đảm nhiệm được rồi, Cung chủ chỉ huy đại cục thì mới phân tán được sức chú ý của kẻ địch.



Huyết Manh cũng liền tán đồng:



- Rất hữu lý.



Vân Dật Long lo ngại:



- Lãnh Vân Quán canh phòng nghiêm ngặt chẳng khác nào hang hùm, Huyết Phật…



Huyết Phật cười to, ngắt lời:



- Nếu Huyết Phật mà không tròn nhiệm vụ, xin chấp nhận…



Vân Dật Long biến sắc mặt, vội nói:



- Khỏi nó nhiều, lão lên đường ngay đi.



Huyết Phật đăm mắt nhìn Vân Dật Long hồi lâu, đoạn cười nói:



- Tiểu cung chủ không nên vì thương tiếc thủ hạ mà làm rối luật của bổn cung, nếu lão nô thất trách, xin cam lòng nhận chịu hình phạt của bổn cung.



Vân Dật Long biến sắc liên hồi, bỗng trầm giọng nói:



- Hãy thận trọng, tuỳ cơ ứng biến, không được hiếu thắng.



- Ha ha…Huyết Phật xin tuân lênh.



Đoạn chọn hai thủ hạ, cưỡi chim bằng bay đi trước.



Sau đó, Vân Dật Long trầm giọng nói:



- Theo kế hoạch đã định, lên đường.



Đoạn dẫn trước bước đi, mọi người lục tục theo sau.