Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 26 : Trở lên nhạn thủy nhai, quần địch kinh hoàng
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Mọi người đi đến ven rừng, Vân Dật Long ngẩng lên, chợt trông thấy Nhạn Chuỷ Nhai, như nghĩ đến điều gì đó, chàng chững bước, buông tiếng cười khảy nói:
- Hẳn các ngươi không ngờ Vân Dật Long trở lại đây lần thứ hai.
Mọi người thấy Vân Dật Long dừng bước, cũng liền đứng lại theo.
Triển Ngọc Mai ngạc nhiên hỏi:
- Long đệ nói gì vậy hả?
Vân Dật Long cười nhạt:
- Chúng ta nên thay đổi kế hoạch thì hơn.
Triển Ngọc Mai kinh ngạc:
- Thay đổi kế hoạch, thay đổi như thế nào?
- Lãnh Vân Quán chủ sở dĩ án binh bất động chính là vì muốn cố thủ sào huyệt để đợi chúng ta. Lãnh Vân Quán ở trên đỉnh núi cao, chiếm lĩnh ưu thế tuyệt đối, nếu chúng ta dùng sức mạnh tấn công, dù đắc thủ cũng phải trả giá rất đắt, do đó chúng ta phải thay đổi kế hoạch mới được.
Huyết Manh gật đầu tán đồng:
- Cung chủ nói rất phải, nhưng chúng ta không rành về địa thế nơi đây, chẳng hay kế hoạch thay đổi ra sao xin Cung chủ hãy cho thuộc hạ biết!
- Vân Dật Long như đã tính toán xong nhếch môi cười nói:
- Ngay trên Nhạn Chủy Nhai kìa!
Đọan đưa tay chỉ lên Đoạn Chủy Nhai trước mắt, mọi người cùng hướng mắt trông theo, lập tức thảy đều tái mặt.Triển Ngọc Mai vội phản đối:
- Nơi đây treo leo thế này, tiến lên chẳng phải dễ, đừng nói là Lãnh Vân Quán chủ canh giữ, dù gặp một kẻ võ công tầm thường cũng khó có thể lên được. Long đệ, Mai tỷ thấy ta nên hành động theo kế hoạch đã định thì hơn.
Vân Dật Long ánh mắt sắc lạnh:
- Điều ấy thì Lãnh Vân Quán chủ đã nghĩ đến trước rồi, nhưng tin chắc lão ta nhất định không ngờ Vân Dật Long này trong thương sắp chết mà lại hồi phục nhanh chóng đến vậy, và hơn nữa còn lại quay trở lên Nhạn Chủy Nhai tiêu diệt sào huyệt lão ta.
Triển Ngọc Mai vẫn lo ngại:
- Long đệ ………………
Vân Dật Long cười dẵn giọng:
- Vân Dật Long đã quyết định rồi, Mai tỷ đừng nói nữa.
- Vậy thì Mai tỷ cùng đi với Long đệ.
Vân Dật Long nhẹ lắc đầu:
- Không được, để tránh bứt dây động rừng và bảo toàn lực lượng, càng ít người càng dễ xâm nhập. Mai tỷ nên đi cùng nhóm Tâm Trần thì hơn.
Huyết Manh tuy không trông thấy địa thế, song qua những lời kiên quyểt phản đối của Triển
Ngọc Mai thì có thể suy tưởng ra được, vì sự an nguy của Cung Chủ, lão cũng không dằn được lên tiếng nói:
- Cung chủ, lòng người chuyển biến không lường, theo ý Tâm Trần ….
Vân Dật Long ngắt lời:
- Tâm Trần,Kim Bích Cung không thể chỉ vì một Lãnh Vân Quán nhỏ bé mà phải chịu tổn thất nặng nề, giờ hãy nghe Vân mỗ căn dặn đây.
Giọng nói chàng kiên quyết và nghiêm nghị, khiến người không giám chống lại.
Huyết Manh vội khom mình nói:
- Tâm Trần xin đợi lệnh
Vân Dật Long quét mắt nhìn chúng thuộc hạ, trầm giọng nói:
- Theo như bọn Lãnh Vân Quán nghĩ, hiện thời bản cung chủ không chết cũng trọng thương
đi đứng khó khăn, do đó chúng ta hãy chọn một người có vóc dáng và tướng mạo giống Vân mỗ, giả vờ bị thương do bốn vị đệ tử khiêng đi dọc theo phía phải ven rừng để tìm đường chính lên núi. Trong lúc tìm đường không được nóng nảy tiến nhanh, phải chờ bổn cung chủ trên đỉnh núi phát ra tín hiệu rồi mới tấn công, hãy nhớ lấy cho kĩ.
Nói xong, chàng cởi bỏ chiếc áo ngoài dính đầy máu trao cho Huyết Manh và nói tiếp:
- Người giả trang bổn cung chủ hãy mặc chiếc áo này vào, từ xa bọn Lãnh Vân Quán rất khó phân biệt, hãy theo kế hoạch hành động.
Đọan liền cất bước toan bước khỏi rừng.
Triển Ngọc Mai vội cất tiếng gọi:
- Long đệ, Mai tỷ thật không thể yên tâm được
Vân Dật Long thản nhiên cười:
- Mai tỷ, Vân Dật Long rất biết coi trọng tính mạng của mình, bởi Vân Dật Long còn rất
nhiều món nợ chưa đòi được, cứ yên tâm mà theo họ đi thôi.
Đoạn tùng mình phóng ra khỏi rừng, mượn vào sự che chắn của những tảng đá to, phi thân tiến về Nhạn Chủy Nhai. Triển Ngọc Mai buông tiếng thở dài ảo não, lẩm bẩm một mình:
- Sự sống của chàng chẳng lẽ chỉ vì đòi nợ thôi ư?
Huyết Manh bỗng nói:
- Nhanh lên, hãy theo lời dặn bảo của cung chủ để hành động. Ta hãy vào trong rừng trước, chuẩn bị xong tức khắc lên đường ngay.
Đọan cùng chúng thuộc hạ quay trở vào rừng. Triển Ngọc Mai lặng lẽ nhìn về phía Nhạn Chủy Nhai một hồi, khẽ khấn cầu:
- Cầu xin trời cao phù hộ cho chàng được bình an.
Đọan chầm chầm quay người đi vào trong rừng, hai dòng lệ treo dài trên má.
Lần thứ nhì đặt chân lên Nhạn Chùy Nhai, Vân Dật Long cũng khá quen đường đi nước bước, nhờ vào sự che chắn của những tảng đá to cao và cỏ hoang um tùm, chẳng mấy chốc chàng đã đến dưới chân núi.
Vân Dật Long ngước nhìn lên đỉnh núi cao hàng mấy trăm trượng, chàng nhếch môi cười lạnh lùng và tàn bạo, nói một mình:
- Dường như tôn giá không được vững niềm tin, thời gian có hạn, mong là tôn giá tránh được chiêu kiếm này của Vân mỗ.
Lão bát thoáng mừng vội nói:
- Chỉ một chiêu ư?
- Không sai, chỉ cần tránh được một chiêu kiếm thì kể như tôn giá đã giữ lại được tính mạng.
Lão bát đảo mắt thật nhanh,
bỗng lao tới với chiêu “Thiết thụ ngân hoa”, ngọ đại đao nhanh như chớp công vào năm nơi đại huyệt trên người Vân Dật Long, đồng thời qúat to:
- Hãy tiếp một chiêu này của lão tử trước đã.
Vân Dật Long đưa mắt nhìn ánh đao loang loáng, cười khảy nói:
- Đây chính là chiêu cuối cùng trong đời tôn giá.
Đọan trường kiếm vung lên nhanh như chớp, tuy trông rất nhẹ nhàn song kì ảo không lường và nhắm ngay chỗ sơ hở trong đao pháp đối phương, khiến người khó thể ứng biến được.
Một tiếng rú thảm kèm theo một chòm mưa máu, cũng giống như các vị huynh trưởng của y, lão bát đầu lìa khỏi cổ, chân tay đứt đọan chết chẳng toàn thây.
Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn những tử thi, ngay cả danh tánh cũng không biết, đoạn tra kiếm vào vỏ, quay người phóng đi về phía trung tâm Lãnh Vân Quán.
Có lẽ Lãnh Vân Quán chủ đã quá tin tưởng vào địa thế hiểm trở nơi Đoạn Chủy Nhai, dường như lực lượng chính yếu đều tập trung vào hai mặt khác, do đó Vân Dật Long trên đường không gặp một ai ngăn cản cả.
Lãnh Vân Quán nằm trên đỉnh núi, diện tích không rộng lắm, qua khỏi một bờ rào thấp, trước mặt Vân Dật Long chừng hai mươi trượng chính là quảng trường của Lãnh Vân Quán.
Ngôi đạo quán được xây bằng đá vuông, mái xanh hiên dài, trụ cột cao to khắc rồng hoa phụng, tả hữu phòng khách nối dài, diện tích tổng cộng chừng năm trượng vuông.
Trước cửa chính, quảng trường chỉ rộng chừng năm mươi trượng vuông, bờ rào là hàng tre thấp, mặt động có một thách đài cao hơn năm mươi trượng, đứng trên ấy hẳn là có thể thu hết toàn bộ khu vực Lãnh Vân Quán vào trong tầm mắt.
Bấy giờ, xung quanh thạch đài có tám người mặc đạo bào đỏ đang đứng nghiêm quay mặt về hướng đông, không thấy rõ diện mạo, nhưng qua mái tóc điểm bạc cũng biết tuổi họ phải từ năm mươi trở ở lên.
Trước bậc cấp thạch đài có độ hai mươi đạo sĩ trẻ nghiêm trang đứng đối diện nhau, như thể là bọn thị vệ của bậc quân vương.
Trên thạch đài la Lãnh Vân Quán chủ và lão nhân mập đã bị tàn phế hai tay của Đông Thiên Môn, hai người đang ngồi chăm chú nhìn xuống núi, Vân Dật Long biết ngay là họ đã phát hiện ra nhóm người của Huyết Manh.
Vân Dật Long khẽ buông tiếng cười sắc lạnh, thư thả tiến về phía quảng trường, vừa vào đến rừng trúc, chợt nghe Lãnh Vân Quán chủ cười đắc ý nói:
- Cuộc chiến hôm nay ắt sẽ trừ được đại họa võ lâm rồi.
Xem kìa, Vân Dật Long đã không còn đi đứng được nữa.
Lão nhân mập, giọng trầm ngâm:
- Nếu người kia là Huyết Manh hãy chưa chết, chúng ta cần phải hết sức thận trọng.
Lãnh Vân Quán chủ thản nhiên cười to:
- Haha……. Yên tâm đi. Công lực của Huyết Manh tuy không kém hơn huynh đệ, song khi nào lão ta tiến vào đây, bần đạo giám đoan chắc y quyết chẳng phải là địch thủ của bần đạo.
Lão nhân mập như kinh ngạc, buột miệng hỏi:
- Đạo trưởng muốn nói là chúng ta không xuống đưới gặp lão ta trong lúc này ư?
Lãnh Vân Quán chủ cười thâm hiểm:
- Tục ngữ có câu “Ai binh tất thắng”, bần đạo mà xuống dưới các đệ tử canh phòng hẳn sẽ không dốc hết sức, hắc hắc, lão huynh thấy hữu lý chưa?
Lão nhân mập biến sắc mặt:
- Cái giá đạo trưởng phải trả…………
Lãnh Vân Quán chủ cười giòn:
- Theo bần đạo thì cái giá mấy mạng người chẳng là gì to tát, bởi vì Vân Dật Long chủ nhân
“Bạch Kiếm Linh Mã” đã chết tại Lãnh Vân Quán.
Lão nhân mập giật mình:
- Huynh đệ không nghĩ đến điều ấy, như vậy là cái giá phải trả chẳng có gì to tát, Vân Dật Long mà chết uy danh Lãnh Vân Quán ắt sẽ vượt xa các môn phái trong võ lâm, thật dáng chúc mừng.
Tuy giọng nói chúc mừng, song giọng điệu thì lại có vẻ gang tị.
Lãnh Vân Quán chủ cười nham hiểm:
- Lão huynh đã quá khen.
Vân Dật Long phi thân lên bờ rào trước, chẳng chút do dự, lướt thẳng về phí thạch đài.
Hai đạo sĩ trẻ đang chú ý lắng nghe cuộc đối thoại tất thắng của quán chủ, ngay cả Vân Dật Long đáp xuống bậc cấp cách chỉ chừng tám thước mà cũng chưa hay biết.
Ngay khi ấy bỗng một giọng hối hả từ ngòai bờ rào bay vào nói:
- Quán chủ, Vân Dật Long đến đây.
Liền theo đó một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ đè sau lưng Vân Dật Long nhanh như chớp.
Vân Dật Long mắt lóe sát cơ, chờ cho chưởng phong đến gần chừng vài tấc mới vụt quay lại, một vùng xóay đỏ như máu tức khắc bay ra.
Một tiếng rú thảm thiết kéo Lãnh Vân Quán chủ quay về với thực tại, một thi thể gầy guộc bật ngửa ngã xuống bên chân Vân Dật Long, trên trán in rõ một dấu chưởng đỏ tươi, lão ta chính là Thanh Vân chân nhân đã mất đi một cánh tay trên Nhạn Chủy Nhai.
Tất cả mọi người từ trên đến dưới thạch đài đều giật mình quay phắt lại, mọi ánh mắt đều sững sờ nhìn vào Vân Dật Long đang chầm chầm quay người lại.
Khi nhìn rõ mặt Vân Dật Long, Lãnh Vân Quán chủ và lao nhân mập như không tin vào mắt mình, hai người đều sửng sốt đồng thanh nói:
- Vân Dật Long, ngươi chưa chết hả?
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Nhi vị hẳn không ngờ Vân mỗ lại trở lên Nhạn Chủy Nhai phải không? Quán chủ, Vân mỗ đã nói rồi, sự tính tóan của tôn giá mà sai lầm thì sẽ có nguy cơ khuynh gia bại sản.