Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 27 : Kế cùng tướng vong, tướng vây chuyện quyết chiến
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Sau một hồi im lặng khá lâu, Lãnh Vân Quán chủ cố trấn tĩnh hít vào một hơi không khí, cười lạnh lùng nói:
- Vân cư sĩ lần này cũng đến một mình ư?
Lời nói của Lãnh Vân Quán chủ như có ý nhắc nhở thủ hạ, vừa dứt lời, tám đạo sĩ áo đỏ dưới thạch đài lập tức tản ra bao vây Vân Dật Long vào giữa.
Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn quanh, cười khảy nói:
- Đúng vậy, lần này Vân mỗ đến đây một mình, nhưng tình thế của quý quán đã khác với tối qua, vô luận địa thết hay nhân thủ, Vân mỗ tin răng hiện quán chủ nhất định rất là hối hận vì đã chểnh mảng về mặt Nhạn Chủy Nhai.
Lãnh Vân Quán chủ cười khảy nói:
- Nhưng bần đạo lại nghĩ trái ngược với Vân cư sĩ, hoàn cảnh của cư sĩ hiện giờ lại càng bất lợi hơn tối qua, bởi vì tối qua cư sĩ có con đường rơi xuống vực.
Vân Dật Long cười giòn:
- Quán chủ đã nói không đúng với lòng mình rồi.
Lãnh Vân Quán chủ thoáng giật mình song vẫn thản nhiên nói:
- Đồng đạo võ lâm đều bảo cư sĩ túc trí đa mưu, cư sĩ nói vậy phải chăng có chi kiến giải?
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Vị bằng hữu này của tôn giá có lẽ do trọng thương chưa khỏi nên thần sắc không như là qúan chủ đã nói.
Lãnh Vân Quán chủ liền liếc mắt nhìn, thấy lão nhân mập mặt trĩu nặng và trắng bệch, hai mắt láo liên như chiều thắc thỏm, bèn nói thầm:
- Hỏng bét, y đã không dằn lòng được rồi.
Song lão vốn rất tinh ranh, lập tức nghiêm giọng nói:
- Vân cư sĩ biết vị này là ai không?
- Nếu Vân mỗ nhớ không lầm ông ta chính là một trong tam lão của Đông Thiên Môn.
- Vân cư sĩ nghĩ ông ấy lại biến sắc bởi cư sĩ ư?
Vân Dật Long cười phá lên:
- Quán chủ, trước mặt người thật không nên nói dối, thương thế của quý khách chính do Vân mỗ đã gây ra, nếu như hiện tại mà quán chủ nắm chắc phần thắng, giờ đây kẻ thù chạm mặt, e rằng tam lão Đông Thiên Môn hẳn đã không kiên nhẫn đến vậy, đúng chăng? Quán chủ, túy Thần và Nhị lão hiện không có mặt tại đây chứ gì?
Lãnh Vân Quán chủ thầm kinh hãi, song vẫn cố trấn tĩnh bật cười nói:
- Vân cư sĩ phải chăng đã nắm chắc phần thắng?
- Quán chủ, Vân mỗ đã bảo là Lãnh Vân Quán phải tán gia bại sản, giờ đây Vân mỗ sẽ chứng minh bằng sự thật.
Vân Dật Long nói xong bỗng ngửa mặt cất lên một tiếng huýt dài đinh tai nhức óc.
Ngay khi Vân Dật Long vừa xuất hiện, Lãnh Vân Quán chủ đã cảm thấy lòng có phầm bối rối, giờ thấy tràng cất tiếng huýt dài tưởng đâu là để gọi trợ thủ bên ngoài, bất giác biến săc mặt, không dằn được đảo mắt nhìn quanh ra chiều bất an.
Vân Dật Long thầm cười khảy, lạnh lùng nói:
- Quán chủ sao không nhìn xuống núi thử xem?
Lãnh Vân Quán chủ nghe vậy mới biết là Vân Dật Long đã hạ lệnh cho thuộc hạ dưới núi tấn công, bèn phần nào yên tâm, ngoắc tay gọi hai đạo sĩ trẻ trước bậc cấp nói:
- các ngươi lên đây.
Hai đạo sĩ trẻ đó vội vàng bước theo bập cấp lên đài, chia ra đứng hai bên lãnh vân quán chủ.
Lãnh Vân quán chủ kề tai người bên phải thì thầm mấy câu đoạn nói:
- Đi mau lên!
Hai đạo sĩ ây liền phóng theo bậc cấp bên trái, lao nhanh vào trong đạo quán.
Lãnh Vân Quán chủ bỗng cũng ngửa mặt cất lên một tiếng huýt dài, đoạn lạnh lùng nói:
- Vân cư sĩ một mình lên đây quả thật là nguy hiểm.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn tám đạo sĩ xung quanh bình thản nói:
- Quán chủ, tám người này hẳn là tinh hoa của quí quán phải không?
- Vân cư sĩ đã nói đúng nửa phần, họ là một nửa tinh hoa của bổn quán.
- Quán chủ định dùng họ đối phó với Vân mỗ ư?
- Ha ha... Bạch kiếm Linh mã chủ yếu là lo cứu người, e ngươi chẳng có thời gian để tiễn chân lão phu đâu.
Vân Dật Long thoáng ngớ người, lúc này khoảng cách giữa chàng với Cái Vương đã xa độ hai mươi trượng, lão ta ở tại Lãnh Vân Quán khá lâu, hẳn rất quen thuộc địa thế, nếu lão ta mà quay vào nấu thân trong quán, mình quả khó thể đuổi kịp.
Lãnh Vân Quán chủ tuy biết rõ người mà Vân Dật Long toan cứu đã mất, nhưng không dám lên tiếng, tức tối nói:
- Cái Vương, còn có người của bổn quán, tôn giá không nghĩ đến ư?
Cái Vương cười đắc ý:
- Ngũ đệ dưới trướng Bạch Kiếm Linh mà không người nào võ công kém hơn quán chủ, Lãnh Vân Quán tuy được giới võ lâm xem như đầm rồng hang hổ, song e rằng hiện thời quán chủ lòng có thừa mà sức không đủ, ha ha... lão ăn mày này xin cáo từ.
Đoạn liền tung mình lao vào trong quán.
Vân Dật Long tức tối buông tiếng cười gằn, vụt quay sang Lãnh Vân Quán chủ lạnh lùng nói:
Lãnh chủ chân nhân, Vân mỗ lên hay là tôn giá xuống đây?
Lãnh Vân Quán chủ lúc này đã mất hết niềm tin, lưỡng lự quét mắt nhìn chung quanh, một hồi lâu vẫn không sao trả lời được.
Vân Dật Long thấy vậy cười khảy nói:
Quán chủ định chờ Tuý Thần với người của Đông Thiên Môn phải không?
Lãnh Vân Quán chủ vốn tính đa nghi, Tuý Thần và lão nhị Đông Thiên Môn quá lâu không thấy quay về, lòng vốn đã hoài nghi, giờ nghe Vân Dật Long nói vậy, ngỡ là hai người đã vong mạng bởi tay chàng, lập tức biến sắc mặt, bất đắc dĩ đành tung ra lá chủ bài cuối cùng, cố ra vẻ điềm tĩnh cười khảy nói:
- Vân Dật Long, nếu ngươi mà quý trọng người thủ hạ và vị cô nương kia, đạo gia khuyên ngươi nên biết điều thì hơn.
Vân Dật Long mãi đến giờ vẫn chưa được tinh tức về Huyết Phật, cũng hết sức sốt ruột, nghe vậy chợt nảy ý, bèn tương kế tựu kế cười khảy nói:
- Theo Vân mỗ thấy thì quán chủ nên hiến dâng họ ra đây là hơn, bằng không ngày hôm nay mà qua đi, Lãnh Vân Quán e sẽ trở thành một đống tro tàn.
Lúc Huyết Phật cưỡi chim bằng lươn vòng trên Lãnh Vân Quán, Lãnh Vân chân nhân đã có trông thấy, tuy Huyết Phật đã bị lão đánh lạc hướng đi nơi khác, nhưng giờ tù nhân đã mất, lão sợ kéo dài thời gian, Huyết Phật quay lại thì sẽ lộ sự thật, bèn không dám chần chừ, đành bấm họng nói:
- Chúng ta hãy mặc cả trước món hàng, thế nào?
Vân Dật Long nhướng mày lạnh lùng nói:
- Hãy đưa họ ra đây!
Lãnh Vân Quán chủ mừng thầm:
- Ngươi hãy đợi đấy!
Đoạn ngửa mặt cất lên ba tiếng huýt dài và hai tiếng huýt ngắn.
Tiếng huýt vừa dứt, bỗng từ dưới núi vọng lên tiếng rú thảm liên hồi, dường như người của Lãnh Vân Quán đang bị truy sát.
Vân Dật Long tâm tư linh mẫn, nghe vậy liền thoáng chau mày nói:
- Quán chủ điều binh đó phải không?
Ngay khi ấy, trong quán bỗng ùa ra gần trăm đạo sĩ, nhanh chóng chia ra vây chặt quảng trường.
Lãnh Vân Quán chủ cười đắc ý:
- Vân Dật Long, đầu óc ngươi tuy nhạy bén, nhưng đã muộn rồi! Không sai, bổn quán chủ quả là đang điều binh, ngươi có nghe nói đến câu "kiến đông cắn chết voi" bao giờ chưa?
Lúc này từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu có người của Đông Thiên Môn và đạo sĩ ùa vào quảng trường.
Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn quanh, đoạn nhếch môi cười nói:
- Lãnh Vân chân nhân, tập trung một nơi như thế này quả là tiện lợi cho Vân mỗ.
Lãnh Vân Quán chủ cười vang:
- Ha ha... Vân Dật Long, ngươi bị hãm trong vòng vây, cũng thiệt tiện lợi cho bổn quán chủ.
Đoạn đanh mặt quát to:
- Xông lên!
Lập tức, tiếng quát tháo vang lên cùng khắp, đinh tai nhức óc, làn sóng người tràn đến gần Vân Dật Long, khí thế thật kinh hồn động phách.
Vân Dật Long mắt ánh lên sắc lạnh, chầm chậm cất tay phải lên, vị trí chính chuôi thanh Trích Huyết kiếm.
Ngay khi ấy, Huyết Manh mình đầy máu tươi phóng vút lên, và trên đỉnh núi ngoài cũng xuất hiện một con đại bàng khổng lồ, bay tới nhanh như gió cuốn.