Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 28 : Huyết tẩy lãnh vân, vì cung quy suýt mất chiến lượt

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Đám đông chẳng khác nào đàn kiến hung hãn đổ xô nhau từ bốn phương tám hướng ập tới, có lẽ do người đông gan cả, nên họ đã quên mất tám tử thi dưới đất do ai đã giết...



Thương kích kiếm đao sáng ngời dưới nắng mặt trời, cộng thêm tiếng la hét ầm ĩ, uy thế thật khiến người kinh hồn bạt vía.



Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn quanh, tay phải buông thõng bên hông, xem ra chàng đinh chờ cho đám đông đến thật gần mới bắt đầu động thủ.



Lãnh Vân Quán chủ ánh mắt bám chặt vào người Vân Dật Long dường như lão đang chờ đợi thời cơ thuận lợi là sẽ tức khắc ra tay ngay.



Đằng xa, Huyết Manh đang lao nhanh tới, theo sát sau lưng ông là "Bằng Thành Bạch Phụng" Triển Ngọc Mai. Đồng thời ở trên không, con đại bàng to lớn cũng bay hết tốc lực về hướng này.



Lão nhân mập lúc này đã mất hết niềm tin đối với Lãnh Vân Quán, hai tay lão bị thương nặng không còn sức tự bảo, niềm tin đã mất thì càng thêm sợ hãi, đôi mắt láo liếng không người đảo nhìn bốn phía.



- Quán chủ, con đại bàng kia đã quay trở lại!



Lãnh Vân Quán chủ đang dồn hết tâm thần vào người Vân Dật Long, đột ngột nghe vậy liền giật nẩy mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay trong khoảng khắc ấy, tiếng gào thét thảm khốc từ dưới đài vang lên liên hồi.



Chưa kịp nhìn rõ hình bống của con đại bàng kia, Lãnh Vân Quán chủ vội đưa mắt nhìn xuống thạch đài, lập tức kinh hoàng đến lặng người.



Những thấy máu phun ngập trời, vô số người ngã gục trên mặt đất hãy còn đang giũa giụa, cảnh tượng thật thảm thiết hãi hùng.



Vân Dật Long lúc này đã rời khỏi vị trí, từ trên đài chỉ có thể nhìn thấy được một luồng sáng bác bay lượn trong làn mưa máu mà thôi.



Đám đông vẫn không ngừng la hét, lớp sau xô tới, lớp trước lại thoát lui, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, cơ hồ hoàn toàn mất khả năng công kích.



Lãnh Vân Quán chủ cả kinh, vội vận chân khí quát vang:



- Những ai lâm trận sợ chết rút lui, bổn quán quyết không dung thứ, người sau có quyền chém những kẻ thoái lui, hữu công vô tội.



Lập tức những kẻ sợ chết thoái lui bị lớp sau tiến tới giết chết mấy người, nhờ vậy tình trạng hỗn loạn mới chấm dứt, lại tập trung sức tấn công Vân Dật Long.



Ngay khi ấy, ngoài quảng trường bỗng vang lên tiếng cười đinh tai của Huyết Manh:



- Ha ha... Bạch kiếm Linh mã đặt chân đến đâu là quần ma đều bị quét sạch, các ngươi đã đến ngày tận số rồi!



Đoạn dõng dạc hạ lệnh:



- Chúng đệ tử hãy nghe lệnh, tản ra bốn phía, bao vây chúng trở lại!



Lập tức, tiếng dạ ran như sấm rền, liền sau đó là tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi.



Lão nhân mập rợn người rụt rè cất tiếng nói:



- Quán chủ, lúc này chúng ta đào mạng cũng hãy còn kịp.



Mắt thấy đệ tử thủ hạ lần lượt gục ngã, chết như rơm rác, cơ nghiệp của Lãnh Vân Quán đã sắp tiêu tan, lửa giận sớm đã đốt cháy lý trí của Lãnh Vân Quán chủ, nghe vậy liền cười khảy nói:



- Giả sử Đông Thiên Môn của các vị đến thời khắc này, các hạ bỏ đi hay ở lại quyết chiến?



Lão nhân mập lúc này chỉ lo cho sự sống chết của bản thân, đâu còn màng đến cơ nghiệp của kẻ khác, buột miệng nói: Lão phu đào mạng thôi!



Lãnh Vân Quán chủ mắt loé sát cơ, cười khảy:



- Vậy thì các hạ đi ngay đi!



Trong lúc gay go thế này, lão nhân mập cũng chẳng chú ý đến ẩn ý trong lời nói của Lãnh Vân Quán chủ, liền vòng tay nói:



- Vậy thì huynh đệ xin đi trước một bước, mối thù hôm nay của Lãnh Vân Quán huynh đệ còn sống ngày nào quyết không bao giờ dám quên. Đông Thiên Môn chỉ cần một người còn sống, mối thù này tất phải báo phục.



Đoạn không chờ Lãnh Vân Quán chủ nói gì thêm, quay người bỏ đi ngay.



Lão nhân mập vừa đi được hai bước, bỗng nghe Lãnh Vân Quán chủ cười khảy nói:



- Các hạ hai tay đã tàn phế, sống không bằng chết, hãy ở lại đây xem thủ đoạn của bần đạo thì hơn.



Đoạn bất thần vung tay phóng ra một chỉ, nhắm huyệt Bối Tích của lão nhân mập điểm tới.



Lão nhân mập vừa cất bước thứ ba lên chợt nghe sau lưng có tiếng gió rít, theo bản năng quay phắt lại, vừa định vung tay đón đỡ, chợt nhớ hai tay mình đã tàn phế, hự lên một tiếng, bị điểm trúng huyệt đạo đứng yên tại chỗ.



Lãnh Vân Quán chủ cười thâm hiểm:



- Các hạ bất nghĩa trước, chớ trách bần đạo bất nhẫn!



Đoạn đôi mắt giăng đầy tia máu bông quắc lên, gằn giọng quát!



- Họ Vân kia, bổn quán chủ lấy mạng ngươi đây!



Dứt lời liền tung mình lao bổ vào Vân Dật Long.



Ngay khi ấy, trên không bõng vang lên một giọng cười đinh tai:



- Ha ha... lão trọc này đã kịp dự vào cuộc vui này rồi, ha ha...



Trong tiếng cười vang dội, Huyết Phật đã đáp xuống trung tâm trận chiến.



Vân Dật Long hai tay tuy bận đối phó với làn sóng người bao vây, song đôi mắt vẫn luôn bám chặt lấy Lãnh Vân Quán chủ, nên khi lão vừa tung mình lao tới, chàng liền quay phắt lại, đối mặt với Lãnh Vân Quán chủ. Và ngay khi ấy Huyết Phật cũng vừa đến nơi.



Vân Dật Long với giọng sắc lạnh nói:



- Huyết Phật, hãy chăm sóc những vị bằng hữu này cho tử tế, đừng để giới võ lâm bảo Kim Bích Cung chúng ta hẹp hòi nhỏ mọn.



Huyết Phật cười to:



- Ha ha... Tiểu cung chủ hãy yên tâm, lão trọc này xưa nay lòng vốn từ bị, không bao giờ bạc đãi họ đâu ha ha...



Tiếng cười ngay lập tức hoà cũng với tiếng rú thảm khốc.



Vân Dật Long nhìn thẳng vào mặt Lãnh Vân Quán chủ nói:



- Quán chủ lúc này thả người ra cũng hãy còn kịp.



Lãnh Vân Quán chủ lúc này lửa giận ngập lòng, chỉ mong giết chết Vân Dật Long ngay tức khắc, đừng nói là con tin đã mất, mà dù còn thì lão cũng không chấp thuận, nghe vậy liền cười vang:




Vân Dật Long quay sang Huyết Phật và Huyết Manh nói:



- Hai người hãy xuất lĩnh thủ hạ vào quán lục soát thật kỹ lưỡng, do họ dẫn đường, cởi trói cho Huyết Phật!



Thế là, dưới sự hướng dẫn của ba mươi đạo sĩ, Huyết Manh và Huyết Phật cùng thủ hạ tiến vào trong Lãnh Vân Quán, chỉ còn lại Vân Dật Long, Triển Ngọc Mai cùng với lão nhân mập trên thạch đài.



Triển Ngọc Mai bẽn lẽn nhìn Vân Dật Long, với giọng quan hoài khẽ nói:



- Long đệ dường như hôm nay khích động lắm phải không? Âu vạn sự đều do trời định, Long đệ cũng đã tận lực rồi!



Vân Dật Long não nùng lắc đầu:



- Mai tỷ là Vân Dật Long lại khích động sao?



Đoạn quay người, cất bước đi lên thạch đài.



Triển Ngọc Mai cũng liền theo sau, khẽ nói:



- Long đệ luôn kiềm chế tình cảm của mình, nhưng hôm nay thì không sao kiềm chế đươc, không thì Long đệ đâu có giết hai đạo sĩ kia.



Vân Dật Long nặng nề lắc đầu:



- Mai tỷ, chúng ta đừng đề cập đến vấn đề ấy được chăng?



Triển Ngọc Mai thầm thở dài nghĩ:



- Long đệ tuổi hãy còn quá trẻ, những sự đả kích này quả khó thể chịu đựng nổi, mặc dù bề ngoài cố giả vờ lạnh nhạt thờ ơ, song mọi người đều biết Long đệ là người rất nặng về tình cảm.



Đoạn nàng dịu giọng nói:



- Thôi được, chúng ta hãy tạm quên vấn đề ấy đi!



Hai người lặng lẽ bước lên thạch đài như không hề suy nghĩ, Vân Dật Long vung tay giải huyệt cho lão nhân mập, sau đó lạnh lùng nói:



- Tôn giá đã thiếu may mắn hơn vị huynh trưởng kia, không thoát khỏi được đôi tay của Vân mỗ.



Lão nhân mập tuy huyệt đạo bị khống chế, song đầu óc vẫn rất tỉnh táo, thấy rõ hết mọi sự đã xảy ra vừa qua, kể chi là hiện đôi tay đã tàn phế, mặc dù còn đủ hai tay thì lão cũng tự hiểu mình không thể nào thoát khỏi đôi bàn tay Vân Dật Long.



Đã không thể thoát thân, lại không hạ lòng chịu chết, lão đảo tròn mắt một hồi bỗng cười âm trầm nói:



Vân Dật Long, lão phu hiện đã tàn phế hai tay, quả đúng là một cơ hội tốt để hạ thủ.



Vân Dật Long chậm rãi nói:



- Lúc này mà giết ton giả, Vân mỗ rất thấy không hãnh diện, còn như buông tha cho tôn giá, Kim Bích Cung lại bị mang tiếng là xiểm nịnh Đông Thiên Môn. Do đó, Vân mỗ đã có một giải pháp vẹn toàn.



Lão nhân mập không suy ra được ẩn ý của Vân Dật Long, không khỏi lòng thầm thấp thỏm, song chẳng dám để lộ ra ngoài mặt, cười khảy nói:



- Giải pháp vẹn toàn như thế nào?



- Tôn giá có nghe nói đến Thất Xảo Yêu Hồ đã chết như thế nào không?



Lão nhân mập dù điềm tĩnh đến mấy cũng không khỏi kinh hoàng thất sắc, vụt lùi ra sau một bước, thảng thốt nói:



- Ngươi định điểm vào huyệt Thất Tàn của lão phu?



Vân Dật Long đanh mặt, sát cơ vút qua trong mắt, tay phải đã nhanh như chớp vung ra, bảy nơi trọng huyện trên người lão nhân mập liền bị điểm trúng, đoạn lạnh lùng nói:



- Tôn giá có thể đi được rồi! Trong vòng nửa tháng, Vân mỗ tin là tôn giá sẽ về được đến Đông Thiên Môn.



Nỗi kinh khiếp, tức giận lẫn xấu hổ cùng lúc dâng ngập lòng lão nhân mập, thờ thẫn nhìn Vân Dật Long hồi lâu, bỗng buông tiếng cười thê thiết:



- Ha ha... Vân Dật Long, lão phu dám cam đoan với ngươi tại đây, nội trong một tháng, Tứ Đại Thiên Môn quyết sẽ không từ mọi thủ đoạn lấy cho bằng được thủ cấp của ngươi, hãy đợi xem!



Đoạn tung mình phóng xuống thạch đài, thoáng chốc đã khuất dạng trong bãi đã núi ngổn ngang.



Không lâu sau, Huyết Manh và Huyết Phật cùng thủ hạ lần lượt từ đại điện đi ra, vừa thấy mọi người quay ra tay không, Vân Dật Long lập tức mặt mày tái nhợt.



Huyết Phật đưa mắt nhìn Vân Dật Long trên thạch đài, cao giọng nói:



- Tiểu cung chủ, Diêm Vương đã định canh ba chết, nào ai sống được đến canh năm! Tiểu cung chủ và Huyết Phật đều thất vọng rồi.



Đoạn sải bước đi lên thạch đài, Huyết Manh cùng chúng đệ tử Kim Bích Cung đều kéo lê từng bước chân trĩu nặng tiến tới, bầu không khí não nề đến ngạt thở.



Vân Dật Long đau xót nhìn Huyết Phật bùi ngùi nói:



- Đúng vậy, hai ta đều thất vọng rồi! Chúng ta không hề chiến thắng Lãnh Vân Quán, bởi Kim Bích Cung đã phải mất đi 2 hộ vệ.



Đọan bàn tay phải run run đặt lên chuôi Trích Huyết Kiếm.



Huyểt phật chẳng chút do dự bước lên bậc cấp cuối cùng, bình thản quỳ xuống trước mặt Vân Dật Long nói:



- Tiểu cung chủ không nên do dự, là chủ nhân Kim Bích Cung tiểu cung chủ phải duy trì luật lệ của bổn cung.



Vân Dật Long mặt mày co giật dữ dội, đờ đẫn nói:



- Phải rồi, bổn cung chủ phải làm như vậy, bắt buộc phải làm như vậy, mặc dù biết rõ là sẽ mất đi một trợ thủ vô cùng to tát.



Vòng kiếm khẽ vang lên một tiếng, lưỡi kiếm sắc lạnh từ từ ló ra theo bàn tay run rẩy của Vân Dật Long. Bốn bề im phăng phắc ngay cả hàng chúng Lãnh Vân quán lúc này cũng chẳng ai nghĩ đến việc đào thoát, có lẽ cảnh tượng trước mắt quá là gây cấn.



Ngay khi ấy, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống phía sau thạch đài, chớ hề gây ra một tiếng động khẽ, nếu người này mà bất thần phi thân lên thạch đài đột kích Vân Dật Long, chắc chắn sẽ đạt được thành công.



Chậm chậm như ốc bò, thanh Trích Huyết kiếm trong tay Vân Dật Long lúc này chỉ còn mũi là nằm trong bao, mắt thấy Huyết Phật đã sắp táng mạng trên thạch đài.



Thốt nhiên, phía sau thạch đài vang lên tiếng cười to:



- Ha ha… người thất tung chưa chết, kẻ tìm kiếm lại táng mạng trước, Trích Huyết kiếm mà ra khỏi vỏ, chủ nhân Bạch kiếm linh mã sẽ phải ân hận suốt đời!



Vừa dứt tiếng, một lão nhân quái dị mặt xăm hai con chồn phi thân lên thạch đài.