Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 29 : Bạch kiếm linh mã hội ngọc nữ, chịu nhục

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Huyết Phật đứng đối mặt với Vân Dật Long, dĩ nhiên là thấy rõ hết những gì sau lưng chàng, nghe tiếng vụt ngẩng lên, chợt thấy bóng người hạ xuống sau lưng Vân Dật Long cách chừng năm thước, cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Huyết Phật buông tiếng quát vang vọt người lên cao như tên bắn, đứng cản sau lưng Vân Dật Long quát:



- Quân khốn kiếp, rõ là to gan.



Ngay khi ấy chúng đệ tử Kim Bích Cung cũng đã bao vây xung quanh thạch đài, người nào cũng thần sắc nghiêm nghị, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng.



Vân Dật Long không quay người lại ngay, chỉ nghe thấy sau lưng cười giòn nói:



- Lão phu đến đây để cứu tôn giá, lẽ ra tôn giá phải cảm tạ lão phu mới đúng!



Huyết Phật nghe vậy thoáng ngạc nhiên, bỗng buông tiếng cười vang:



- Ha ha… các hạ mặt xăm song hồ, lão phu nhận ra rồi. Tuy nhiên, thành thật mà nói, với thân phận tôn giá, chưa đủ quyền hạn để can thiệp vào chuyện của Kim Bích Cung đâu.



Vân Dật Long chầm chậm quay người lại, người này chàng đã từng gặp qua rồi, lão ta chính là Song Hồ.



Song Hồ nghe vậy ngớ ra hồi lâu, đoạn lại cười giòn nói:



- Tiếng cười của Huyết Phật là báo hiệu sắp giết người, không màng đến sự sống chết của bản thân, vì tuân phụng cung quy mới chịu tử hình, Song Hồ này giờ mới tin là Kim Bích Cung quả có tiềm lực gây chấn động giang hồ.



Vân Dật Long cười nhạt:



- Tôn giá từng đi lại lâu trên chốn giang hồ, hẳn biết mình hiện đang phạm vào điều cấm kỵ gì chứ?



Song Hồ vẫn thản nhiên cười:



- Tự ý xen vào việc xét sử của người khác, tội như đại địch. Tuy nhiên, lão phu tự tin là hiện vẫn chưa phạm vào tội ấy, bởi lão phu có công chuộc tội.



- Tôn giá tự tin vậy ư?



- Lão phu đã có cái tên là Song Hồ, lại từng nghe lời đồn đại trong giới võ lâm về Vân đại hiệp, nếu không tự tin đâu dám mạo hiểm.



- Vân mỗ vẫn nhận thấy tôn giá quá tự tin, mặc dù lệnh chủ nhân có ơn cứu mạng đối vớiVân mỗ, nhưng đây không phảI là việc riêng của bản thân Vân mỗ



Song Hồ thoáng ngẩn người, đọan gật gù vẻ kính phục, cười nói:



- Vân đại hiệp là nhất cung chi chủ, thống suất tối cao của một bang phái, nói một không hai không ai dám trái lệnh. Nay Vân đại hiệp đã phân biệt công và tư rõ ràng đến vậy, quả là rất đáng khính ngưỡng. Tuy nhiên, trước khi chưa rõ sự thật, Vân đại hiệp có cho phép lão phu tỏ bày ý định đến đây chăng?



Vân Dật Long vẫn lạnh lùng:



- Tôn giá nói đi!



Song Hồ cung khính khom mình thi lễ, đoạn nghiêm mặt trầm giọng nói:



- Lão phu phụng mệnh đến đây để gặp và đưa Vân đại hiệp đi nhận lãnh thủ hạ.



Vân Dật Long thoáng bén sắc:



- Tôn giá muốn nói là đệ tử của Kim Bích Cung ư?



Song Hồ gật đầu nghiêm giọng nói tiếp:



- Huyết Si Lôi Mãnh cùng Sở cô nương của Vạn Liễu Bảo!



Vân Dật Long không giấu được nỗi vui mừng, vội nói:



- Tôn giá nói thật chứ?



Song Hồ cười nhẹ nhõm:



- Song Hồ cả đời gian trá, tuy không đáng tin cậy, song bổn tiểu chủ thì nhất ngôn cửu đỉnh, lão phu phụng mệnh đến đây, lẽ nào lại không thật, Vân đại hiệp vui mừng lắm phải không?



Vân Dật Long thản nhiên cười:



- Đúng vậy, Vân mỗ quả là mừng không kể xiết!



Song Hồ mỉm cười lắc đầu:



- Bổn tiểu chủ cũng đã tiên liệu như vậy, nhưng lại bảo Vân đại hiệp sẽ lập tức không còn vui mừng ngay.



Vân Dật Long bỗng nghe lòng trĩu xuống, lạnh lụng:



- Không sai, Vân mỗ rất có thể sẽ không vui mừng nếu nhận lãnh về không phảI là người sống.



Song Hồ lắc đầu:



- Chẳng những còn sống mà cả võ công cũng nguyên vẹn như trước. Tuy nhiên, bổn tiểu chủ có một điều kiện, Vân đại hiệp cần phải chấp nhận.



Vân Dật Long như đã hiểu phần nào, ngước mặt nhìn trời, bình thản nói tiếp:



- Chỉ cần không phương hại đến Kim Bích cung!



Song Hồ quả quyết:



- Lão phu cam đoan không hề phương hại đến mọi kế hoạch của quý cung, song đối với uy vọng của cá nhân Vân đại hiệp thì lão phu không dám đảm bảo.



Chúng đệ tử Kim Bích Cung nghe vậy cả thảy đều bén sắc mặt.



Huyết Phật không dằn được, buôn tiếng cười to:



- Ha ha … Tiểu cung chủ là trọng tâm đoàn kết của toàn thể Kim Bích Cung, bất kỳ người nào trong Kim Bích Cung đều sẵn sàng nhẫn nhục và hi sinh vì bổn cung, duy chủ nhân Kim Bích Cung là không thể để bất kỳ ai xâm phạm, tôn giá nên quay về sớm thì hơn.




Vân Dật Long nhếch môi cười:



- Vân Dật Long ngày hôm nay cũng như trước thôi.



Kim Thủ Ngọc Nữ cười khẩy:



- Vậy thì tốt lắm, bổn cô nương hôm nay nhất định phải quyết một phen hơn thua với các hạ, bất luận ai chết cũng được, giữa hai ta phải có một người nằm lại đây.



Vân Dật Long kinh ngạc:



- Cô nương hẹn Vân mỗ lên đây với mục đích như vậy ư?



- ý định bổn cô nương tuy lúc đầu không phải vậy, nhưng bây giờ thì chẳng còn gì để nói với nhau nữa, những gì đã qua đều trở thành quá khứ, các hạ hãy chuẩn bị đi.



Vân Dật Long thễu não lắc đầu:



- Cô nương không cần bận tâm đến Vân mỗ. Cô nương đã nói rồi, hôm nay giữa hai ta phải có một người nằm lại nơi đây, cô nương hãy hạ thủ đi!



Kim Thủ Ngoc Nữ biến sắc mặt:



- Các hạ định sẽ không hoàn thủ ư?



- Cô nương đã nhất quyết muốn lấy mạng Vân mỗ, Vân mỗ hoàn thủ hay không cũng vậy thôi.



- Võ công giữa hai ta tương đương nhau, nếu các hạ sử dụng Viêm Dương Chưởng, chưa biết ai sẽ chết vào tay ai. Do đó, nếu các hạ hoàn thủ, hoặc giả còn có khả năng sống.



Vân Dật Long cười lạnh nhạt:



- Vân mỗ đến hôm nay vẫn chưa chết là đã sống nhiều thời khắc lắm rồi.



Kim Thủ Ngọc Nữ bỗng hiểu ra, cười khẩy nói:



- Các hạ khỏi phải làm bộ làm tịch nữa, các hạ mà nuôi lòng báo ân thì đâu dùng thủ đoạn như vậy đối phó với bổn cô nương.



Vừa nhắc đến thủ đoạn, bỗng như đụng chạm đến niềm đau trong lòng, Kim Thủ Ngọc Nữ mặt liền sa sẩm, gằn giọng nói:



- Vân Dật Long, Kim Thủ Ngọc Nữ mà trước đây từng cứu giúp các hạ, các hạ hãy xem như là một người đàn bà vô sỉ không biết nhục nhã, thị đã tự nguyện hành động như vậy, các hạ cứ đón nhận mà không cần phải cảm ân. Nào, hãy chuẩn bị đi!



Vân Dật Long nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ hồi lâu, đọan thắc mắc nói:



- Cô nương, giữa hai ta dường như có sự hiểu lầm chi đó?



Kim Thủ Ngọc Nữ cười khẩy:



- Chẳng có gì hiểu lầm cả, phải nói là bổn cô nương giờ đã đây thấy rõ các hạ rồi!



Vân Dật Long ngớ người:



- Cô nương đã thấy rõ Vân mỗ gì cơ?



- Các hạ muốn nghe chăng?



Vân Dật Long bình thản gật đầu:



- Cô nương nói đi!



Kim Thủ Ngọc Nữ cười khẩy:



- Các hạ là kẻ gian tra, tàn bạo và tà ác!



Vân Dật Long thoáng biến sắc, song lập tức bình thản như trước, nhếch môi cười nói:



- Giới võ lâm ai cũng nói vậy cả!



- Trước đây bổn cô nương không tin, bây giờ thì … hừ…



Vân Dật Long cười chua chát:



- Cô nương đã tin rồi còn gì?



- Bổn cô nương đã ngỡ là có lẽ họ đã chưa nhận định rõ về đại cung chủ, cho nên họ chỉ thốt lên những từ ấy, không… theo bổn cô nương những từ ngữ xấu xa không chỉ có vậy thôi.



Vân Dật Long vẫn bình thản:



- Có lẽ cô nương nhận xét rõ hơn họ, nhưng cô nương phải có sự thật để minh chứng chứ?



Kim Thủ Ngọc Nữ tức giận:



- Các hạ muốn chứng cứ phải không?



Vân Dật Long nhếch môi cười:



- Cũng có thể nói như vậy!



- Các hạ bắt giữ Song Hồ



Vân Dật Long tái mặt:



- Cô nương đã nghe ai nói thế hả?