Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 37 : Anh danh tiêu tan, ăn năn đã muộn màng
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
“Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá sững sờ:
- Các hạ nói gì vậy?
Vân Dật Long lạnh lùng:
- Tôn giá chỉ cần xem lại mảnh khăn máu kia thì sẽ rõ ngay!
Lê Nguyên Bá lập tức lại mở mảnh khăn máu ra xem, thì chỉ thấy bên trên tuy có vết máu, song chẳng có một chữ nào cả.
Thì ra Vân Dật Long trao cho lão chỉ là mảnh khăn nhuốm máu chứ không phải là bức huyết thư của “Già Thiên Chưởng” Bốc Thế Long.
Lê Nguyên Bá bàng hoàng, song cố làm ra vẻ điềm tĩnh nói:
- Sao? Chả lẽ mảnh khăn máu này là giả, không phải của Bốc Thế Long?
Vân Dật Long liền ngửa mặt cười vang:
- Dĩ nhiên không phải, bởi Vân mỗ đã nhận ra tôn giá không phải là Lê Nguyên Bá, cho nên không trao ra huyết thư thật và đồng thời cũng để thử xem tôn giá có thật là Lê Nguyên Bá hay không!
Lê Nguyên Bá thản nhiên:
- Các hạ thử ra rồi ư? Sao biết lão phu không phải là Lê Nguyên Bá?
Vân Dật Long cười khẩy:
- Chỉ bằng một mảnh khăn máu không chữ, làm sao tôn giá biết được Bốc Thế Long đã chết dưới tay bọn Chính Nghĩa Đoàn?
- Điều này rất rõ ràng, hiện nay trên chốn giang hồ ngoại trừ Chính Nghĩa Đoàn, ai có thể hạ sát được người bạn già Bốc Thế Long của lão phu kia chứ?
- Vậy sao tôn giá lại biết mảnh khăn máu này là vật của Bốc Thế Long?
Lê Nguyên Bá hậm hực:
- Bởi vì lão phu tin nơi “Bạch Kiếm Linh Mã“ Vân Dật Long các hạ!
Vân Dật Long to tiếng cười khẩy:
- Tôn giá sao biết kẻ này là “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân Dật Long
Lê Nguyên Bá tức giận:
- Các hạ bỡn cợt với lão phu như vậy là quá đủ lắm rồi
Vân Dật Long dịu mặt:
- Tôn giá khỏi phải cố sức che dấu, giờ hãy cho Vân mỗ biết “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá thật đang ở đâu?
Lê Nguyên Bá buông giọng sắc lạnh:
- Nếu các hạ nhất quyết không tin lão phu thì lão phu cũng không làm sao hơn, lão phu không thể nào tìm ra một Lê Nguyên Bá khác nữa, đành tuỳ ý các hạ định liệu thôi!
Vân Dật Long nhấn mạnh từng tiếng:
- Vân mỗ thấy tôn giá nên thú nhận thì hơn!
Lê Nguyên Bá chấp hai tay sau lưng ra dáng suy nghĩ chậm rãi bước đi, khi đến gần cửa nội thất, bỗng lão tung mình phóng vào.
Song Vân Dật Long lại còn nhanh hơn, chỉ thấy ánh bạc chớp nhoá, cửa nội thất đã bị bịt kín.
Lê Nguyên Bá vụt lùi một bước, thờ thẩn nhìn vào thanh Trích Huyết Kiếm đưa ngang trước mặt Vân Dật Long, cắn răng cười nói:
- Kim Bích Cung oai trấn võ lâm, danh lừng thiên hạ, song hồi trăm năm trước cũng từng một lần ngộ nạn, các hạ phục chấn uy danh Kim Bích Cung, Bạch Kiếm Lịnh Mã lại tung hoành thiên hạ, nhưng lão phu dám chắc sẽ không được bao lâu.
Vân Dật Long cười khẩy:
- Tôn giá hãy trả lời câu hỏi của Vân mỗ trước đã!
- Câu hỏi các hạ đã có câu trả lời rồi, chẳng qua các hạ đã nghĩ lệch đi đó thôi!
Vân Dật Long thoáng ngạc nhiên:
- Ý tôn giá muốn nói …. Tôn giá chính thực là “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá ư?
Lê Nguyên Bá lạnh lùng:
- Điều ấy rất dễ chứng minh!
Vân Dật Long khẽ gật đầu:
- Tôn giá tuốt Vô Ảnh Kiếm ra được rồi đấy!
Lê Nguyên Bá buông tiếng cười lạnh lùng “soạt” một tiếng, từ bên trong rút ra một thanh đoản kiếm tựa như ngọn truỷ thủ, dài không đầy một thước, ánh thép sáng ngời, thoáng nhìn cũng đủ biết là một món binh khí cực kỳ sắc bén, có điều là quá ngắn, khi đối địch không giành được lợi thế
Vân Dật Long vẻ mặt trơ lạnh nói:
- Đây chính là Vô Ảnh Kiếm đã thành danh trên chốn giang hồ của tôn giá ư?
Lê Nguyên Bá cười vang:
- Đúng vậy, lão phu được vinh xưng rồng trong kiếm chính là nhờ thanh đoản kiếm này đây, nhưng hôm nay đã gặp Trích Huyết Kiếm thì lão phu đã đến ngày tận số rồi!
Vân Dật Long khẽ chau mày, Trích Huyết Kiếm khẽ rung động, phát ra tiếng vang như long ngâm, trầm giọng nói:
- Vân mỗ cũng không thật sự giao thủ với tôn giá, chẳng qua vì bất đắc dĩ mà thôi.
Lê Nguyên Bá cười áo não:
- Chả lẽ các hạ có phương sách lưỡng toàn ư?
Vân Dật Long cười cảm khái:
- Với thanh danh của tôn giá mà cũng quy phò Chính Nghĩa Đoàn một tổ chức khoác áo “Chính nghĩa” mà lại không từ mọi hành vi tội ác, thật là đáng tiếc.
- Hừ! Các hạ giáo huấn lão phu đó ư?
Vân Dật Long thành khẩn:
- Vân mỗ chỉ muốn cứu tôn giá đó thôi!
- thôi rồi, lão hoá tử này…..
Ngay khi ấy Vân Dật Long đã chộp vào lưng lão nhấc bổng lên không.
Vân Dật Long tay phải xách lấy Thi Cái vọt lên cao hơn mười trượng tay trái vung ra một làn cương khí hộ thân, gạt phăng hết những tên độc và ám khí bay đến gần.
Tuy trong tay xách theo Thi Cái, song người chàng vẫn nhẹ nhàng như cánh én, đáp xuống trên một ngọn cây to. Liền tức hai chân chàng điểm nhẹ trên cành, người lại tung vọt lên cao, lướt về một ngọn cây to khác, cách xa mười mấy trượng.
Cứ thế, Vân Dật Long hệt như rồng bay trên mây, chân không chạm đất, chỉ lướt đi trên ngọn cây cao, làn sóng đá lăn qua dưới chân xuống chân núi.
Sau khi hơn hai mươi lần tung mình, Vân Dật Long đã bình an xuống đến chân núi, đứng trên một tảng đá to.
Chàng bỏ Thi Cái xuống và cười nói:
- Để xem lũ quái quỷ còn có bản lĩnh gì nữa.
Thì ra lúc này xung quanh bóng đen lố nhố ít ra cũng có hơn trăm người đang tiến tới bao vây họ vào giữa, ai nấy đều lăm lăm binh khí trong tay.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, đoạn trầm giọng quát:
- Vân mỗ không muốn gây nhiều chết chóc bởi các vị chỉ là những kẻ bị cưỡng bức và lợi dụng, nếu các vị nhận thức được phải trái, tức khắc rời khỏi đây, Vân mỗ quyết sẽ không truy cứu.
Không một ai lên tiếng, song vẫn tiếp tục cầm binh khí tiến tới.
Vân Dật Long cười khẩy:
- Xem ra các vị chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ!
Những người áo đen vẫn tiếp tục tiến tới mười trượng, chin trượng, tám trượng …..
Vân Dật Long chợt nảy ý, trầm giọng quát:
- Vân mỗ lấy mạng mười người trước để cảnh cáo.
Đoạn liền tung mình lao về phía những người áo đen tiến đến gần nhất, lập tức đám đông nhốn nháo lên, nhưng họ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy một vòng xoay màu đỏ phủ chụp xuống đỉnh đầu.
Vân Dật Long quát vang, vòng xoay đỏ bỗng chốc đã trở thành màu cam.
Đám đông kinh hoàng hét vang:
- Viêm Dương Thất …..
Chưa kịp dứt tiếng thì biến cố đã phát sinh. Mười người ngã xuống dưới đất, trên trán thảy đều có một dấu chưởng màu cam thu nhỏ.
Vân Dật Long đã quay về trên mỏm đá, những người áo đen đông đảo là thế, nhưng chẳng có ai thấy rõ thân thủ của chàng.
“Thi Cái” Tề Chân thẫn thờ lẫm nhẩm:
- Cung chủ thật là lợi hại, một chưởng đã lấy mạng mười người.
Vân Dật Long quát to:
- Mười người đó chính là nêu gương cho các vị, nếu còn ngoan cố thì Vân mỗ sẽ lấy mạng hai mươi người nữa.
Lập tức đám đông xôn xao bàn tán. Lát sau, những người áo đen bỗng bỏ chạy tứ tán.
Vân Dật Long cười ha hả:
- Con người dẫu sao cũng sợ chết nhiều hơn.
Thi Cái thở phào:
- Cung chủ, vậy là bình an vô sự rồi, ta đi thôi
Vân Dật Long tung mình phóng xuống mỏm đá đưa tay chỉ một tử thi dưới đất nói:
- Kẻ chết là phải được an nghỉ trong lòng đất, chúng ta hãy an táng họ!
Thi Cái ngạc nhiên:
- Chốn giang hồ đã đồn đãi Cung chủ là một kẻ hung tàn giết người không gớm tay, không chớp mắt, tại sao Cung chủ lại từ bi thế này?
Vân Dật Long cười chua chát:
- Nhân chi sơ, tính bổn thiện! Những kẻ thật sự có tính tàn ác rất hiếm, sở dĩ Vân mỗ đã giết người một cách điên cuồng là bởi bất đắc dĩ thôi.
Thi Cái gật gù:
- Lão hoá tử hiểu rồi, để lão hoá tử mai táng họ cho!
Chẳng mấy chốc Thi Cái đã an táng xong mười tử thi, lão vỗ vỗ hai tay đất cát, quay sang Vân Dật Long cười nói:
- Cung chủ, giờ ta đi đâu đây?
Vân Dật Long mĩm cười:
- Vân mỗ đã nói rồi, sẽ thu xếp cho lão một chốn an toàn.
- Không lão hoá tử chỉ đi theo Cung chủ thôi
Vân Dật Long cười
- Đó là tuỳ lão thôi, nếu lão theo kịp Vân mỗ thì cứ đi cùng, còn như theo không kịp thì xin hãy đến Thanh dương Lĩnh, phía Bắc Vân gia trang tại Hàng Châu……
Thi Cái kinh ngạc thắc mắc:
- Ai ở đó?
- Nơi ấy có một môn phái mới được thành lập tên là Chính Nghĩa Môn, chỉ cần lão tới và kể lại cuộc tao ngộ này, nhất định họ sẽ dung nạp……Nếu họ có hỏi về hành tung của Vân mỗ, thì lão hãy bảo là Vân mỗ đi viếng thăm một kỳ nhân võ lâm, chẳng bao lâu sẽ về đến …..
Thi Cái lẩm bẩm:
- Chính Nghĩa Môn……. Chính Nghĩa Môn.:…. Có lẽ không phải là Chính Nghĩa Đoàn chứ?
Vân Dật Long cười:
- Chính Nghĩa Đoàn dưới sự chỉ huy của chủ nhân Huyết Bi chẳng qua chỉ là sự giả danh chính nghĩa để khoả lấp những hành vi bạo ác, còn Chính Nghĩa Môn này mới thật là một tổ chức giữ gìn chính nghĩa.