Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 36 : Hoàng Sơn Trao Khăn Máu, Sa Bẫy Rập

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Huyết Si quay sang Triển Ngọc Mai hỏi:



- Thật vậy chăng?



Triển Ngọc Mai mĩm cười:



- Lão tổng cộng có bao nhiêu thủ hạ?



Huyết Si cười ngượng ngùng:



- Chỉ có năm thôi!



- Hãy gọi hết họ đến đây, chúng ta cần phải đến ngay Thanh Dương Lĩnh!



Huyết Si thất vọng:



- Làm thợ mộc hay thợ nề?



Triển Ngọc Mai bật cười:



- Có lẽ cả hai!



Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng chuông ngựa reo vang, Truy hồn Linh Mã từ trong trang phi nhanh ra như gió cuốn.



Như đã từ lâu không được gặp chủ, Linh Mã chạy đến ngay bên Vân Dật Long, cọ đầu vào người chàng ra chiều hết sức trìu mến.



Vân Dật Long cảm động khẽ nói:



- Hồng Ảnh, mi khoẻ chứ?



Chàng chậm rãi trèo lên, ngồi vào yên ngựa rồi quay sang Triển Ngọc Mai nói:



- Mai tỷ hãy bảo trọng, tiểu đệ sẽ cố gắng về sớm.



Triển Ngọc Mai giọng tha thiết:



- Long đệ cần phải bảo trọng hơn, hãy cố gắng tối đa tránh xung đột với bọn tay chân của Huyết Bi, dù có giết thêm vài tên thuộc hạ của chúng thì cũng chẳng ích gì …….



Vân Dật Long cười:



-Vâng, chờ khi nào chúng ta thành lập xong Chính Nghĩa Môn, triệu tập quần hào khắp thiên hạ rồi hẵng rầm rộ quyết một phen.



Triển Ngọc Mai gật đầu:



- Đúng vậy, mong là Long đệ thật lòng đồng ý biện pháp này của Mai tỷ!



Vân Dật Long vòng tay thi lễ:



- Phiền Mai tỷ lo liệu cho nhé!



Đoạn vung tay vỗ nhẹ vào cổ ngựa, Linh Mã lập tức tung vó lao vút đi.



Vân Dật Long lòng vẫn trĩu nặng, chàng không mấy hứng thú về việc Triển Ngọc Mai thành lập Chính Nghĩa Môn, bởi chàng nhận thấy sẽ chẳng có tác dụng gì cho lắm. Song vì Triển Ngọc Mai đã nhất quỵết chủ trương, chàng chẳng tiện phản đối. Dẫu sao lão cung chủ Kim Bích Cung cũng là tổ phụ của nàng.



Chàng dục ngựa thẳng tiến về hướng Hoàng Sơn.



Mặc dù chàng không mấy tán đồng việc thành lập Chính Nghĩa Môn, song việc tránh xảy ra xung đột với người của Chính Nghĩa Nhai thì chàng cũng nghĩ như Triển Ngọc Mai, bởi chàng biết những phần tử mà chàng hạ sát đều không phải là những nhân vật trọng yếu, bọn đầu sỏ hãy còn ẩn nấp trong bóng tối.



Những kẻ mà chàng cần diệt trừ là chủ nhân Huyết Bi cùng với bọn trợ thủ đắc lực của y, chứ không phải toàn thể vũ lâm.



Với sự suy nghĩ như vậy, Vân Dật Long không chú ý nhiều đến những gì đã gặp trên đường, chỉ lo mải miết giục ngựa thẳng tiến, mong đến Hoàng Sơn cho sớm.



Chiều tối hôm sau thì chàng đã đến một khu đất trủng chỉ còn cách Hoàng Sơn chừng hơn trăm dặm đường nữa. Nơi đó lầy lội rất khó đi, cộng thêm rừng hoang trải dài, cảnh tượng thật tiêu điều đến ghê rợn.



Đang khi tiến bước, Linh Mã bỗng giơ cao chân trước, dừng bước không đi tiếp nữa.



Thoáng ngạc nhiên, liền quét mắt nhìn, những thấy mình đang đi trên một khu nghĩa trang hoang lạnh, bừa bộn không hàng vạn ngôi mộ to nhỏ.



Vân Dật Long khẽ vỗ lên cổ ngựa nói:



- Hồng Ảnh, việc gì thế?



Hồng Ảnh cất tiếng hí dài, hai vó trước đạp mấy cái, song vẫn không chịu tiến bước.



Vân Dật Long khẽ thở dài:



- Không hề gì chúng ta chịu khó đi vòng vậy!



Linh Mã quả nhiên cất vó đi vòng sang trái, chậm rãi tiến bước.




Đoạn liền cất bước đi tới, trong nhà dường như chưa biết có người đến, cho dù Vân Dật Long đi rất mạnh chân, vang lên tiếng lộp cộp khá to, vậy mà cũng chẳng có ai mở cửa ra dòm ngó.



Vân Dật Long thoáng lấy làm lạ, khẽ gõ cửa lên ba tiếng.



Lát sau “két“ một tiếng, cánh cửa hé mở, một cậu bé chừng mười ba mười bốn thò đầu ra nói:



- Huynh đài ….. tìm ai vậy?



Vân Dật Long chợt động tâm, bởi cậu bé không giấu nổi kinh hoàng trên mặt, chàng lạnh lùng nói:



- Chủ nhân của ngươi là ai?



Cậu bé càng thêm kinh hoàng:



- Tôi không có chủ nhân, chỉ có sư phụ thôi!



- Vậy sư phụ ngươi tôn tánh đại danh?



- Gia sư Lê Nguyên Bá!



- Vậy đúng rồi, lệnh sư có nhà không?



Cậu bé chưa kịp trả lời, bỗng nghe một giọng cười rổn rảng từ trong nội thất đi ra nói:



- Vị tri hữu nào đến viếng lão vậy?



Nhưng khi trông thấy Vân Dật Long, đối phương liền ngạc nhiên nói:



- Vị thiếu hiệp này là …..



Vân Dật Long nhìn kỹ đối phương, bất giác nỗi nghi ngờ càng thêm gia tăng, thì ra đó là một lão nhân tuổi trạc thất tuần dáng người lùn mập, mặt đầy vẻ gian tà trông rất khả nghi.



Song chàng vẫn cười nói:



- Tại hạ là Vân Dật Long



“Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá sửng sốt:



- Ô phải chăng chính là “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân thiếu hiệp?



- Chính tại hạ!



Lê Nguyên Bá vội nói:



- Lão ô ngưỡng mộ đại danh đã lâu….



Giọng hơi biến đổi nói tiếp:



- Chẳng hay tôn giá đến viếng lão nô có việc gì?



Vân Dật Long nghiêm giọng:



- Lê lão hiệp có biết “Già Thiên Chưởng” Bốc lão hiệp đã …..



Lê Nguyên Bá cả kinh:



- Ông ấy … đã sao rồi?



Vân Dật Long lặng thinh thò tay vào trong lòng lấy ra một mảnh khăn máu trao ra và nói:



- Bốc lão hiệp không may tạ thế rồi!



Lê Nguyên Bá hai tay run run đón lấy mảnh khăn máu, vội vàng nhìn lướt qua, đoạn nghiến răng nói:



Hay cho chủ nhân Huyết Bi, lại giả danh chính nghĩa gây ra điều độc ác thế này!



Vân Dật Long cười:



- Trong ấy đã nói gì vậy?



Lê Nguyên Bá giọng căm hờn:



- Ông ấy đã chết dưới tay chủ nhân Huyết Bi, lão ô hết sức đau lòng và căm hận….



Vân Dật Long bỗng cười khẩy quát:



- E rằng tôn giá đã xem lầm rồi!