Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 41 : Kỳ phùng địch thủ anh hùng ngộ nạn
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Không chờ Quân Trung Thánh dứt lời, “choang” một tiếng, Vân Dật Long đã tuốt Trích Huyết Kiếm ra khỏi vỏ. Quân Trung Thánh vẫn bình thản cười nói:
- Ngươi định làm gì vậy?
Vân Dật Long rắn giọng:
- Lão hiểu rất rõ, hôm nay giữa hai ta nhất định phải một mất một còn.
Quân Trung Thánh lắc đầu cười:
- Lão ô là chủ nhân Huyết Bi, sự sống chết liên quan đến cả võ lâm giang hồ, tuyệt đối không thể nào chết được. Còn như ngươi, tương lai sẽ là chủ nhất Huyết Bi đời thứ ba cũng không thể nào chết được.
Vân Dật Long nghiến răng cười:
- Đó chỉ là mơ tưởng, tuyệt đối không có khả năng thành công, trừ phi lão đã thần kinh thất thường, không thì chẳng bao giờ có ý nghĩ quái gở vậy.
Quân Trung Thánh giọng nghiêm chình:
- Lão ô cũng giống như tiên sư, đã qui định điều gì mà không đạt được, chẳng bao giờ chịu thôi, hơn nữa …
Nhìn thẳng vào mặt Vân Dật Long, cười nói tiếp:
- Tác phong của lão ô xưa nay là để đạt được mục đích, chẳng quản bất kỳ mọi thủ đoạn.
Vân Dật Long vung tay, một chiêu “Trích Huyết Xuyên Thiên“, trường kiếm phóng ra nhanh như chớp.
Trong đêm tối chỉ thấy một luồng sáng bạc loé lên hệt như tia chớp, Quân Trung Thánh như vẫn đứng yên tại chỗ, lại như lách tránh cực nhanh, Trích Huyết Kiếm lần đầu tiên bị mất tác dụng, Quân Trung Thánh chẳng suy chuyển tẹo nào cả.
Vân Dật Long cười vang:
- Khá lắm, thảo nào lão đã có thể khống chế cả võ lâm giang hồ, Vân Dật Long này lần đầu tiên đã gặp phải đối thủ.
Quân Trung Thánh cười nhạt:
- Đâu chỉ là gặp đối thủ … nếu lão ô mà không nghe theo sự chỉ bảo của tiên sư, chọn ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, e rằng ngươi đã táng mạng từ lâu rồi!
Vân Dật Long quát to:
- Cứ kể như là Vân mỗ đã không tự lượng sức mình, muốn lãnh giáo cao chiêu Tam Hoàn Sáo Nhật, hãy mau tuốt binh khí đi!
Quân Trung Thánh cười to:
- Xem chừng nếu lão không trị ngươi vài chiêu, hẳn không sao khiến cho ngươi phục.
Đoạn chầm chậm đưa tay phải xuống ba chiếc vòng vàng.
Vân Dật Long chú mắt nhìn, ba chiếc vòng vàng ấy chỉ nhỏ bằng miệng bát, được nối liền với nhau bởi một sợi dây rất mảnh, hệt như đồ chơi trẻ con, chẳng thấy có công dụng gì cả.
Song chàng hiểu rất rõ, đã là binh khí thành danh của Quân Trung Thánh, tất nhiên có hiệu dụng khôn cùng, nên cũng chẳng dám có ý khinh thường.
- Quân Trung Thánh cười nhạt nói:
Bạch Kiếm Linh Mã tung hoành thiên hạ, hẳn là ngươi đã được hết chân truyền của Triển Kiếm Đồng, ngươi cứ việc thi triển hết công phu trên Trích Huyết Kiếm đi!
Vân Dật Long cười khảy, vụt quát to:
- Hãy chú ý!
Liền thì, trường kiếm thi triển chiêu “Vạn điểm huyết ảnh“, những thấy ánh bạc loang loáng, huyết ảnh đầy trời, uy thế lan rộng đến những hai trượng, nhắm đỉnh đầu Quân Trung Thánh phủ chụp xuống.
Quân Trung Thánh liền vung động ba chiếc vòng vàng trong tay, lập tức ánh vàng toả rộng, sau vài tiếng binh khí chạm nhau, Trích Huyết Kiếm đã bị hất bạt ra.
Vân Dật Long cả kinh, vừa định biến chiêu công tiếp, bỗng thấy ánh vàng toả rộng ra hơn trượng, như một chiếc vòng khổng lồ xoay tít và đè ập xuống, đồng thời phát ra tiếng vang chói lói rất ghê rợn.
Vân Dật Long kinh hoàng thất sắc, Trích Huyết Kiếm vội quét ngang ra, kiếm vòng chạm nhau chát chúa, Vật Dật Long cảm thấy cổ tay phải chấn động mạnh, chẳng hiểu sao Trích Huyết Kiếm lại bị kim hoàn kích bay vút đi, cắm phập vào một thân cây tùng.
Vân Dật Long toát mồ hôi lạnh, vội tung mình phóng tới toan chộp lấy chuôi kiếm.
Nhưng khi bàn tay phải chàng sắp chạm vào đuôi kiếm, chợt thấy ánh vàng chấp chới trước mặt, một chiếc vòng vàng to lớn lại đánh xuống đỉnh đầu.
Vân Dật Long vội vận thiên cân truỵ, hạ chân chỏi mạnh vào thân cây, người tung ngược ra sau hơn hai trượng, vừa vặn tránh khỏi chiếc vòng suýt nữa đã chòng vào cổ.
Quân Trung Thánh bật cười ha hả, vung tít kim hoàn lao về phía thanh Trích Huyết Kiếm cắm trên cây.
Vân Dật Long vừa kinh hãi lại vừa tức giận, bỗng tay trái vung mạnh, trong Ánh Huyết hoàn lập tức bắn ra ba luồng ánh sáng đỏ thành hình tam giác về phía Quân Trung Thánh.
- Nhớ chứ, chẳng phải Long đại hiệp đó sao.
Vân Dật Long thoáng cảm thấy hổ thẹn:
- Tại hạ tên thật là Vân Dật Long, bởi bất đắc dĩ mới phải nói dối cô nương là Long Dật Vân!
Quân Mộ Hoa lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào:
- Không hề gì, tôi chẳng bận tâm đâu!
Vân Dật Long tiến sát cửa động, định cố gắng nhìn cho rõ tình hình bên ngoài, nhưng vách đá dày đến ba thước, nhìn qua chỉ trông thấy được nửa người Quân Mộ Hoa.
Quân Mộ Hoa bỗng khom người xuống, xách lên một cái giỏ tre, cười nói:
- Tôi mang thức ăn đến cho Vân công tử đây!
Đoạn từ trong giỏ lấy ra một cái bánh bao đưa vào, cười nói tiếp:
- Chính tay tôi làm lấy cả đó!
Vân Dật Long thoáng do dự, đoạn đưa tay đón lấy.
Quân Mộ Hoa cười khúc khích:
- Xem ra tổ gia gia tôi đã suy đoán sai lầm rồi!
Vân Dật Long thầm nghiến răng, nhưng cố gắng không tỏ vẻ ra ngoài mặt, hờ hững nói:
- Sai lầm gì kia?
Quân Mộ Hoa cười:
- Tổ gia gia tôi bảo rằng, có lẽ trong vòng mười hôm công tử sẽ chẳng ăn gì cả, vậy chẳng phải sai lầm sao?
Vân Dật Long cười, nhét cái bánh bao trong tay vào miệng.
Thức ăn lục tục đưa vào, ngoài những cái bánh bao ngon tuyệt ra, còn có cả đùi gà, thịt viên, cá chưng, một ấm nhỏ rượu ngon và mười mấy quả trái cây.
Vân Dật Long đón nhận hết, đoạn cười nói:
- Đa tạ cô nương!
Quân Mộ Hoa cười vui sướng:
- Công tử hãy thong thả ăn, chiều tôi lại mang đến!
Nói xong, nàng xách chiếc giỏ không quay người toan bỏ đi.
Vân Dật Long bỗng trầm giọng gọi:
- Cô nương...
Quân Mộ Hoa chững bước quay lại hỏi:
- Chi nữa vậy?
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
- Khi nào thì tại hạ mới được gặp Quân Trung Thánh?
Quân Mộ Hoa thoáng chau đôi mày liễu:
- Điều này... tôi không thể trả lời công tử được, có lẽ khi nào lão nhân gia muốn thì công tử mới gặp được!
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Cô nương không nhắn giúp được sao?
Quân Mộ Hoa cười ngọt ngào:
- Được chứ, tôi lập tức đi báo với lão nhân gia, bảo công tử đang muốn gặp.
Đoạn liền quay người tha thướt bước đi, và lỗ hổng cũng lập tức đóng sầm lại.