Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 42 : Giai nhân tỏa nỗi niềm, đồng bệnh tương lân

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long đứng thừ ra hồi lâu, khóe môi thoáng hiện nụ cười lạnh lùng theo thói quen, đoạn chầm chậm ngồi xổm xuống.



Trước đống thức ăn, mặc dù chàng chẳng chút thèm muốn, song vẫn cố gắng ăn, chẳng mấy chốc đã ngốn hết sạch.



Một là chàng phải ăn để giữ gìn sức khỏe, hai là để báo thù Quân Trung Thánh bởi đã dự đoán là trong một thời gian ngắn, chàng sẽ không ăn uống vì phẫn hận, chàng phải ăn cho lão ta thấy.



Ăn xong, Vân Dật Long no nê, bèn đi tới, đi lui trong huyệt động để giết thời gian. Đồng thời chàng thử vận công điều tức hết lần này đến lần khác, song lần nào cũng thất vọng ê chề, huyệt mạch khắp người chàng như có vật gì bít cản, không sao đề tụ được công lực.



Chừng bốn giờ sau, lỗ hổng lại được mở ra, người xuất hiện vẫn là Quân Mộ Hoa, lại mang đến cho chàng một bữa ăn thịnh soạn.



Vân Dật Long vừa lần lượt đón lấy những thức ăn đưa vào, vừa hỏi:



- Cô nương đã nhắn giúp tại hạ chưa vậy?



Quân Mộ Hoa nhoẻn cười:



- Đã nhận lời là phải làm tròn rồi!



Vân Dật Long cố nén lửa giận:



- Vậy Quân Trung Thánh đã trả lời thế nào? Bao giờ lão ta đến đây?



Quân Mộ Hoa lắc đầu cười:



- Việc đó thì tôi đâu có biết, tôi chỉ nhắn lời của công tử với tổ gia chứ không nhận được câu trả lời, nhưng có lẽ lão nhân gia không đến đây trong thời gian ngắn đâu.



Vân Dật Long cuống lên:



- Vậy bao giờ lão ta mới đến?



Quân Mộ Hoa cười:



- Ít nhất... cũng phải sau một tháng!



Vân Dật Long thầm nghiến răng, Quân Mộ Hoa lại ném cho chàng một nụ cười ngọt lịm, đoạn quay người bỏ đi.



Chàng vừa muốn phát tiết niềm căm hận trong lòng, lại ngốn sạch hết thức ăn vừa mang đến.



Và cứ thế, mười ngày trôi qua.



Hôm ấy, Quân Mộ Hoa như thường lệ lại mang bữa ăn trưa đến.



Vân Dật Long nhận xong thức ăn trầm giọng nói:



- Cô nương khoan đi đã!



Quân Mộ Hoa ung dung cười:



- Có việc gì vậy?



Vân Dật Long hậm hực:



- Hừ, cô nương hằng ngày đều gặp tổ gia gia chứ?



Quân Mộ Hoa ngớ người bởi thần thái của Vân Dật Long, đoạn liền gật đầu nói:



- Dĩ nhiên rồi!



Vân Dật Long gằn giọng:



- Cô nương cũng biết rõ thân phận của lão ta phải không?



Quân Mộ Hoa cười cười:



- Tổ gia gia là chủ nhân Huyết Bi đời thứ hai, còn công tử là đời thứ...



Nàng chưa dứt lời, Vân Dật Long bỗng tức giận ném cái đùi gà trong tay ra, hét to:



- Im ngay!



Quân Mộ Hoa xịu mặt:



- Tôi đã đắc tội với công tử sao?



Vân Dật Long hằn học:



- Cô nương không đắc tội với Vân mỗ, nhưng cô nương đã làm cho Vân mỗ tức giận!



Quân Mộ Hoa cười giả lả:




- Nhưng cô nương vẫn rất tỉnh táo kia mà.



Quan Mộ Hoa bùi ngùi:



- Đúng vậy, tôi may mắn dối gạt được lão, lão tưởng tôi đã uống vào hoàn thuốc ấy, nhưng thực ra thì tôi đã vứt bỏ rồi. Tôi giả vờ mất đi trí nhớ, chỉ tin vào tất cả những gì lão đã nói. Nguyên nhân chủ yếu đã dành được lòng tin của lão là bởi lúc bấy giờ tôi chỉ mới lên ba, lão không bao giờ ngờ rằng đứa bé chỉ ba tuổi đầu mà lại giả vờ giống đến vậy. Hơn nữa, trong suốt mười mấy năm qua, tôi chưa hề để lộ ra một chút sơ hở nên mới khiến lão hoàn toàn tin cậy, xem tôi như một người tâm phúc duy nhất. Chẳng hạn như trong Bạch Thủy sơn cung, ngoài tôi ra không một ai biết trang chủ của họ chính là chủ nhân Huyết Bi.



Tôi học võ công của lão với mục đích là có cơ hội báo thù, nhưng giờ đây thì tôi đã gởi niềm hy vọng ấy vào công tử, mặc dù lão hoàn toàn tin cậy vào tôi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội, vì võ công chủa lão đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được, ngay khi đang ngủ mà vẫn phát giác ra tiếng bước chân trong vòng mười trượng.



Vân Dật Long nghiến răng:



- Lão ma đầu ấy quả thật lợi hại.



Quân Mộ Hoa nói tiếp:



- Do đó, trong một tháng qua tôi đã không dám có chút biểu lộ nào với công tử, bởi lão tuy tin cậy tôi, nhưng biết đâu lão vẫn ngấm ngầm theo dõi, vạn nhất bị lão phát giác thì mọi kế hoạch sẽ hoàn toàn tiêu tan.



Vân Dật Long nói:



- Cô nương nên thận trọng như vậy rất phải, chỉ người thông tuệ như cô nương thì mới có thể qua mặt được lão ma đầu ấy thôi.



Quân Mộ Hoa cười:



- Công tử đừng tán tụng tôi, lão ma ấy đã đi Nam Cương hôm qua, vì sợ lão thình lình quay về nên tôi đã chờ đến hôm nay mới giải cứu công tử.



- Chả lẽ hôm nay thì lão không quay về sao?



Quân Mộ Hoa cười:



- Chuyến đi này của lão nhanh nhất cũng phải bảy hôm, nếu lão đổi ý thì đã quay về nội trong ngày hôm qua, còn không thì sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.



Vân Dật Long gật đầu lia lịa:



- Cô nương quả là thông minh chu đáo, thật ít ai bì kịp... Quân Trung Thánh sao bỗng dưng dừng lại đi Nam cương chi vậy?



Quân Mộ Hoa nhoẻn cười:



- Đi lấy một hoàn thuốc làm mất trí nhớ đển cho công tử uống.



Vân Dật Long ngạc nhiên:



- Bản thân lão ta không có thuốc ấy sao?



Quân Mộ Hoa đáp:



- Khi xưa một vị dị nhân tà đạo ở Nam cương đã tặng cho lão một hoàn, khi ấy tôi vừa bị bắt giữ không lâu, Quân Trung Thánh đã cho tôi ăn vào một viên kẹo... May là loại thuốc ấy chẳng dễ luyện, vì dị nhân đó chỉ tặng lão một hoàn.



Vân Dật Long tiếp lời:



- Vạn dặm xa xôi, đến Nam cương chỉ để xin một hoàn thuốc, vậy há chẳng...



Quân Mộ Hoa cười:



- Quân Trung Thánh tính toán rất kỹ lưỡng, tất nhiên là vì việc này trọng yếu nên lão mới thân hành đến Nam cương, nhất quyết giành lấy công tử cho bằng được.



Vân Dật Long kinh hãi, nếu không nhờ gặp được Quân Mộ Hoa, nếu Quân Trung Thánh quả lấy được thứ thuốc làm mất trí nhớ cho chàng uống vào thì...



Quân Mộ Hoa bỗng nhướng mày nói:



- Công tử hãy thử nữa xem bây giờ đã đề tụ được công lực chưa?



Vân Dật Long vốn chưa từng ngưng nghỉ, chàng vừa trò chuyện vừa ngầm vận tụ công lực, song tình trạng vẫn không khá hơn, toàn thân huyết mạch vẫn bị ách tắc.



Chàng khẽ thở dài chán nản:



- Khói xanh kia quả là có hiệu lực đến sáu giờ thật ư?



Quân Mộ Hoa chau đôi mày liễu, vẻ lo lắng nói:



- Thật! Nhưng lẽ ra công tử lúc này đã hồi phục mới phải, tại sao...



- Quân Trung Thánh quỷ kế đa đoan, không chừng lão...



Ngay khi ấy, bỗng nghe một chuỗi cười vọng đến, rồi thì một giọng thấp trầm quát:



- Hay nhỉ, các ngươi dám dối gạt lão phu...



Một bóng người nhanh như cắt lao bổ về phía họ.