Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 43 : Linh mã trọng thương về cung, quần hiệp kinh hoàng
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa cũng giật mình kinh hãi, nghe giọng điệu rõ ràng là Quân Trung Thánh đã thình lình quay về, phát giác hết mật mưu của hai người.
Vân Dật Long chưa đề tụ được công tực, Quân Mộ Hoa võ công lại bình thường, làm sao đương cự nổi Quân Trung Thánh.
Song hai người chưa kịp xoay chuyển ý nghĩ thì bóng người kia đã phóng đến trước mặt Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa. Khi nhìn đối phương, bất giác sững người, bởi người này không phải là Quân Trung Thánh.
Định thần nhìn kỹ, những thấy đó là một người tuổi trạc bát tuần, dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo dài màu bạc, gương mặt xanh xao, râu dài phủ ngực, một chiếc quạt nan sắt rất to giắt chéo trên lưng.
Quân Mộ Hoa thở phào quát:
- Mã tổng quản.
Vân Dật Long liền hiểu ra, người này chính là Mã Tất Vũ, tổng quản của Bạch Thủy trang.
Mã Tất Vũ dừng bước, vòng tay thi lễ:
- Quân tiểu thư.
Quân Mộ Hoa sầm mặt:
- Trong vòng mười dặm quanh hồ Yên này là cấm địa của tổ gia đã giành cho ta, bất kỳ ai trong Bạch Thủy sơn trang cũng không được xâm nhập, lão tuy là tổng quản, nhưng cũng không nên xâm nhập vào cấm địa.
Mã Tất Vũ cười ha hả:
- Rất tiếc trang chủ không phải tổ gia gia của tiểu thư, mà là kẻ thù.
Quân Mộ Hoa tái mặt:
- Lão đã nghe hết cả rồi ư?
Mã Tất vũ nhoẻn cười:
- Không sót một tiếng!
Quân Mộ Hoa nhìn lão chằm chặp nói:
- Lão cũng đã biết rõ mặt thật của Quân Trung Thánh, vậy thì... lão có cảm nghĩ thế nào?
Mã Tất Vũ ung dung cười:
- Lão ô đã biết từ lâu rồi.
Quân Mộ Hoa sửng sốt:
- Ồ! Vậy... lão định thế nào? Trung thành với lão tặc Quân Trung Thánh, bắt chúng ta để lãnh thưởng hay là...
Mã Tất Vũ bình thản cười:
- Nếu tiểu thư đã hiểu rõ con người của lão ô thì cũng phải biết lão ô sẽ làm như thế nào rồi!
Vân Dật Long đứng xa ngoài hai trượng, đặt tay lên chuôi kiếm ra vẻ sẵn sàng động thủ, trong lòng chàng thì vô vàn đau xót, bởi chàng hiểu rất rõ mình chẳng tài nào chống lại được đối phương.
Quân Mộ Hoa cười khảy:
- Hừ! Ta không biết, lão cứ thẳng thắn ra đi.
Mã Tất Vũ bỗng thở hắt ra, bỗng nhiên nói:
- Vị Vân đại hiệp này huyệt mạch đã thông suốt trở lại chưa?
Vân Dật Long cười lạnh lùng:
- Chưa! Thú thật là Vân mỗ lúc này quả không chịu nổi một chưởng, muốn động thủ thật là đúng lúc.
Mã Tất Vũ mỉm cười:
- Lão ô đến đây chính là vì việc ấy.
Thò tay vào lòng lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, lắc nhẹ nói:
- Bởi lão ô có một lọ địa tình thần lộ, có thể giúp Vân đại hiệp nhanh chóng hồi phục công lực.
Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa sững người, nhất thời đều đứng thừ ra một chỗ.
Mã Tất Vũ trao lọ thuốc cho Quân Mộ Hoa và nói tiếp:
- Nếu lão ô ta mà nuôi dạ chẳng lành thì có lẽ cũng không cần dùng đến thủ đoạn ám muội, tiểu thư hẳn không nghi ngờ đây là thuốc độc chứ.
Lão nói quả đúng sự thật, võ công của lão có thể kể là hạng cao thủ bậc nhất trong võ lâm, nếu động thủ trong lúc Vân Dật Long chưa phục hồi công lực thế này, kết quả là hiển nhiên.
Quân Mộ Hoa vội đưa tay đón lấy, và Vân Dật Long sải bước đi tới, đón lấy lọ thuốc trong tay Quân Mộ Hoa, vặn nắp cho lên miệng uống ngay, đoạn ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối đã tặng thuốc.
Mã Tất Vũ buông tiếng cười giòn, vội thi lễ:
Vân đại hiệp không sợ đó là thuốc độc sao.
Vân Dật Long cũng buống tiếng cười lớn:
- Qua khí vũ và phong độ của tiền bối, ta hết sức tin cậy.
Mã Tất Vũ vuốt râu cười:
- Vậy thì Vân đại hiệp hãy mau ngồi xuống, điều tức đi.
Chừng sau một tuần trà, những thấy đỉnh đầu Vân Dật Long bốc lên hơi nóng, đứng lên lần lượt thi lễ với Quân Mộ Hoa và Mã Tất Vũ thành khẩn nói:
- Tại hạ công lực đã phục hồi, ơn giúp đỡ của hai vị, tại hạ mãi không quên.
Mã Tất Vũ thở phào:
- Vân đại hiệp thần công đã phục hồi, nên tức tốc rời khỏi nơi đây để diệt ma trừ ác. Quân tiểu thư cũng khó thể ở lại đây được, tốt hơn hết là hãy đi cùng Vân đại hiệp.
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Mã tiền bối ở lại đây cũng không được an toàn, phải chăng cũng...
Nghe xong, Triển Ngọc Mai lo lắng hỏi:
- Vân cung chủ không nói rõ là đi đâu sao?
Thi cái thở dài:
- Chẳng rõ cô nương có biết tính nết của Vân cung chủ hay không, muốn hỏi ra thật khó hơn lên trời. Lão hóa tử này cậy có đôi chân nhanh, vốn nghĩ chẳng thể thua kém con ngựa của Vân cung chủ, nào ngờ nó chạy nhanh không thể tưởng, thoáng chốc đã mất dạng. Lão hóa tử không biết đi đâu, nên đến Thanh Dương Lãnh.
Triển Ngọc Mai cười dở khóc dở, đành dặn bảo thủ hạ tiếp đãi Thi cái, thu xếp an nghỉ cho lão.
Thi cái có vẻ tự thẹn nói:
- Bộ dạng của lão hóa tử này như vậy mà cũng tham gia vào Chính Nghĩa môn được sao?
Triển Ngọc Mai nghiêm giọng:
- Tham gia đến Chính Nghĩa môn không kể đến diện mạo, mà chỉ cần có quyết tâm trừ yêu vệ đạo.
- Bọn tà ma là chỉ chủ nhân Huyết Bi, tất nhiên là chỉ bọn chúng rồi.
Thi cái nghiến răng:
- Lão hóa tử này đã từng bị chúng hãm hại, tự nhiên là phải có quyết tâm ấy rồi.
Triển Ngọc Mai khoát tay:
- Thôi lão hãy lui ra đi, chỉ cần có quyết tâm ấy thì lão sẽ là một phần tử của Chính Nghĩa môn.
- Lão hóa tử này không bao giờ nhàn hạ được, cô nương hãy giao việc để làm.
Huyết Si bỗng gằn giọng nói:
- Dễ thôi, ngày mai hãy theo sự phân phó của mỗ, khiêng đá và gánh đất.
Tiếng nói như sấm động, Thi cái hoảng kinh thè lưỡi, khúm lúm lui ra ngoài.
Nguồn tin ấy đã mang đến cho Triển Ngọc Mai muôn vàn lo âu, Vân Dật Long đã đi đâu? Chàng đã bảo Thi cái đến đây, vì sao lại không cho biết tin tức chính xác?
Nhưng ba hôm sau, với chưởng môn nhân Hải Ngu thiền sư cầm đầu, đã dẫn theo hơn ba trăm tăng chúng rầm rộ kéo đến Thanh Dương Lãnh.
Tin tức được truyền lên đại trại, toàn thể phái Thiếu Lâm định gia nhập Chính Nghĩa Môn. Đó là một đại sự rất đáng phấn khởi. Triển Ngọc Mai tức khắc xuất lĩnh tả hữu song vệ, cùng Huyết Phật, Huyết Manh và Huyết Si xuất trại nghênh đón.
Hải Ngu thiền sư chấp lễ rất cung kính, luôn miệng bảo Vân Dật Long là ân nhân của toàn phái Thiếu Lâm, quyết xuất lãnh đệ tử toàn phái chung sức diệt trừ ma đạo với Chính Nghĩa Môn để đền đáp thâm ân.
Thế là Triển Ngọc Mai cùng mọi người đã biết Vân Dật Long đã đến Thiếu Lâm tự.
Nàng vội vã hỏi thăm về hành tung của Vân Dật Long.
Hải Ngu thiền sư liền cho biết Vân Dật Long đã đến núi Tô Lai để bái phỏng "Tam hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh.
Triển Ngọc Mai chau mày nói:
- "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh là nhân vật như thế nào?
Hải Ngu thiền sư trịnh trọng nói:
- Quân Trung Thánh là một vị đại hiệp lừng danh hồi rất lâu trên chốn giang hồ, tuổi đã ngoài trăm, quy ẩn cũng đã năm mươi năm. Trong thời gian quy ẩn tạ tuyệt tân khách, đã từ lâu không màng đến thế sự nữa.
Triển Ngọc Mai liền thấy lòng nhẹ nhõm, hẳn là Vân Dật Long đã mộ danh Quân Trung Thánh, định thuyết phục ông ta xuất sơn cùng càn quét bọn tà ma.
Thế là, nàng không hỏi tiếp nữa, vội phái người thu xếp nơi ăn nghỉ cho hơn ba trăm tăng lữ Thiếu Lâm.
Do bởi sự có mặt của tăng chúng Thiếu Lâm, đã khiến Thanh Dương Lãnh càng thêm náo nhiệt, và thanh thế của Chính Nghĩa Môn càng thêm hùng mạnh.
Thời gian ngày một qua đi, Triển Ngọc Mai cũng càng thêm thấp thỏm lo âu.
Vân Dật Long trừ phi lại đến nơi khác, bằng không sớm đã về đến Thanh Dương Lãnh rồi. Bất giác sinh lòng oán trách Vân Dật Long đã quá vô tình, không chịu báo cho nàng biết, để nàng phải thấp thỏm mong chờ thế này.
Thấm thoát một tháng trôi đi, Triển Ngọc Mai không chịu đựng được nữa, sáng hôm ấy bèn cho mở hội nghị khẩn cấp.
Thành phần tham dự gồm có Huyết Phật, Huyết Manh, Huyết Si, Hải Ngu thiền sư cùng các cao tăng vai vế chữ Hải, "Thi cái" Tề Chân cũng có mặt ở hàng ghế cuối.
Hội nghị kết thúc, quyết do Triển Ngọc Mai xuất lãnh tả hữu song vệ, cùng năm cao thủ cưỡi chim bằng đến núi Tô Lai.
Nhưng ngay khi sắp lên đường, Thái Sơn Kim Bích Cung bỗng có cấp sứ đến Thanh Dương Lãnh. Người ấy đã phụng lệnh của Triển Bằng đến báo tin khẩn cấp, về việc truy tìm linh mã đã bỗng dưng quay về Kim Bích Cung.
Tin ấy như thể sấm sét khiến Triển Ngọc Mai bàng hoàng đến rơi lệ, và tất cả mọi người hết thảy đều kinh hoàng thất sắc.
Triển Ngọc Mai giậm chân hét:
- Trong Kim Bích Cung cũng còn có "Kim vệ" Huyết Bà, "Thủy vệ" Huyết Tăng và nhiều cao thủ, tại sao không bảo Linh mã dẫn đi tìm Vân Dật Long.
Người báo tin khóc mếu máo nói:
- Ngặt vì Linh mã đã thọ thương, gắng gượng về đến Kim Bích Cung thì ngã quỵ.
- Ồ...
Mọi người đều sửng sốt bàng hoàng, Vân Dật Long không rõ tung tích, Truy Hồn Linh mã thọ trọng thương, vậy không cần nghĩ cũng biết Vân Dật Long nhất định đã gặp nạn rồi.
Triển Ngọc Mai nước mắt ràn rụa nói:
- Linh mã đã thọ thương như thế nào?
Người báo tin đáp:
- Thọ thương bởi độc tiêu, vì Linh mã phải vượt qua một chặng đường quá xa, chữa trị hơi muộn nên thương thế trầm trọng đến vậy.
Triển Ngọc mai xô ghế đứng lên quát:
- Còn chờ gì nữa, ta đi mau.
Thế là lại phải điều chỉnh nhân sự, quyết định cho Triển Ngọc Mai xuất lãnh tả hữu cùng Huyết Si, Hải Trí và Hải An chia nhau cưỡi chim bằng đến núi Tô Lai, do Huyết Manh và Hải Ngu thiền sư đôn đốc lĩnh toàn thể cao thủ Chính Nghĩa môn canh phòng đại trại, để nếu có biến cố thì lập tức phái chim bằng truyền tin ngay.
Rồi thì bảy cánh chim bằng bay vút lên không, thẳng tiến về phái núi Tô Lai.