Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 60 : Lâm nguy gặp cứu tinh, độc thương bình phục

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Bà lão quả đúng là không biết võ công, chẳng biết tránh né, hứng trọn một chưởng của Nhạc Phụng Linh, chỉ nghe “bình” một tiếng, bà lão bị đánh văng ra ngoài cửa, rồi thì không còn tiếng động nào nữa.



Nhạc Phụng Linh thở hắt ra một hơi dài, nói:



- Giết mụ già ấy kể cũng như đã báo được thù cho Vân Dật Long phần nào.



Bỗng nghe tiếng cười hăng hắc vang lên:



- Mộ Hoa, Nhạc cô nương... hai ngươi chớ có bốc đồng, bất luận là vì cứu Vân Dật Long hay là vì bản thân hai ngươi, hãy chấp nhận lời đề nghị của lão phu thì mới là thượng sách.



Nhạc Phụng Linh tức giận quát:



- Lão chớ mơ tưởng, bọn tôi không mắc mưu đâu.



Quân Trung Thánh cười ha hả:



- Sự thật sẽ chứng minh, lão phu sẽ lập tức chữa khỏi độc thương cho Vân Dật Long, và bằng vào thân phận Huyết Bi tôn chủ của lão phu, trước bao thuộc hạ Chính Nghĩa Đoàn cam đoan không làm tổn thương đến tính mạng hai ngươi, như vậy hai ngươi hẳn là tin được chứ?



Nhạc Phụng Linh hét vang:



- Bất luận lão nói gì bọn ta cũng chẳng tin!



Quân Trung Thánh ngưng chốc lát, đoạn nói:



- Vậy là các ngươi chấp nhận trơ mắt nhìn Vân Dật Long chết đi phải không?



Nhạc Phụng Linh cười vang:



- Đúng vậy. Vân Dật Long không thể nào sống được nữa, thay vì sống để làm nô lệ cho lão thà rằng chết đi còn hơn. Ở dưới suối vàng hẳn là y không trách bọn ta đâu.



Tiếng nói Quân Trung Thánh gần hơn:



- Nhạc cô nương nói vậy nghĩa là sao?



Nhạc Phụng Linh vẫn cười vang:



- Nghĩa là sao lẽ ra lão phải hiểu rất rõ, bọn ta hai người đều yêu Vân Dật Long, nhưng lại không được cùng chàng nên duyên chồng vợ, đành cùng chàng xuống dưới suối vàng cho trọn tình trọn nghĩa...



Quân Trung Thánh lặng thinh hồi lâu.



Nhạc Phụng Linh quay sang Tân Mộ Hoa khẽ nói:



- Xong rồi, lão ma ấy cũng rất là say mê Vân Dật Long, nhất định thu y làm truyền nhân Huyết Bi đời thứ ba, chúng ta có thể mặc cả với lão ta đấy.



Tân Mộ Hoa gật đầu:



- Nhưng chúng ta phải thận trọng đề phòng mới được, lão ma này xảo quyệt lắm.



Một hồi sau, lại nghe Quân Trung Thánh nói:



- Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ, nghe theo lời đề nghị của lão phu tốt hơn là khăng khăng giữ ý kiến của các ngươi tốt hơn.



Tân Mộ Hoa quát to:



- Lão ma khỏi phải phí lời nữa và hãy rút lui ra xa mau, bằng không bọn ta sẽ tức khắc giết chết Vân Dật Long rồi tự tuyệt ngay.



Quân Trung Thánh giọng có phần hốt hoảng:



- Hãy khoan, các ngươi không nên làm vậy, hãy thư thả mà bản thảo đã.



Nhạc Phụng Linh cao giọng:



- Chẳng còn gì để bàn thảo nữa cả, bọn ta đã nhất quyết hủy mình, bàn thảo cũng chỉ vô ích thôi.



Quân Trung Thánh vội nói:



- Lão phu sẽ cho người vào chữa trị cho Vân Dật Long ngay hoặc là đưa thuốc vào, vì Vân Dật Long đã trúng phải kịch độc hồng mông (mồng đỏ), không còn chịu đựng được bao lâu nữa đâu.



Nhạc Phụng Linh cười khảy:


- Hoa muội, tuyệt đối không được nhũn tay để chàng lọt vào tay lão ma Quân Trung Thánh, ba chúng ta cùng chết bên nhau mới là kết cuộc tốt nhất.



Tân Mộ Hoa run rẩy hơn, gật đầu:



- Tiểu muội... biết rồi.



Lát sau chỉ thấu màu xanh tím trên mặt Vân Dật Long tan biến dần, hai nàng hồi hộp đến cực độ, thời gian chừng nửa tuần trà lại trôi qua, bỗng thấy tay chân Vân Dật Long khẽ động đậy, rồi thì hai mắt từ từ hé mở.



Bàn tay cầm chủy thủ của Tân Mộ Hoa đã ướt đẫm mồ hôi, giọng run run khẽ nói:



- Long ca... Long ca... có nhận ra muội không?



Nhạc Phụng Linh cũng run giọng nói:



- Vân... Cung chủ... hãy nói đi...



Vân Dật Long như đầu óc hãy còn hỗn loạn, vẫn chưa hiểu được những gì đã xảy ra trước mắt, chàng lại từ từ nhắm mắt.



Nhưng lát sau chàng lại mở mắt ra, môi mấp máy toan nói nhưng chẳng thốt nên lời.



Hai nàng rúng động cõi lòng. Nhạc Phụng Linh khẽ chỉ tay vào trán chàng nói:



- Vân Cung chủ... không nói được ư?



Sau cùng Vân Dật Long khẽ cất tiếng nói:



- Nhạc cô nương... Hoa muội, sao hai người lại ở đây? Vân mỗ...



Tân Mộ Hoa thở phào một hơi dài, run tay cất ngọn chủy thủ vào, lúc này nàng mới hay lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, cho dù Vân Dật Long có uống vào thuốc di thần dịch chí thì nàng cũng chẳng thể nào hạ thủ được.



Tân Mộ Hoa mắt ngập lệ, nói:



- Độc thương Long ca đã khỏi, nội công đã khôi phục rồi ư?



Vân Dật Long giọng yếu ớt:



- Chỉ cảm thấy hơi yếu thôi, tất cả đã khỏi rồi... Nhưng mà đây là đâu? Vì sao Vân mỗ lại...



Nhạc Phụng Linh nước mắt chảy dài:



- Chẳng lẽ Vân Cung chủ chẳng nhớ được gì cả sao?



Vân Dật Long trầm ngâm:



- Nhớ, dường như Vân mỗ đã chết dưới tay cha con Quý Mộng Hùng... Đúng rồi, ngay lúc nguy cấp chính hai người đã cứu Vân mỗ phải không?



Tân Mộ Hoa nhẹ gật đầu:



- Phải, nhưng hiện giờ chúng ta đang ở trong vòng nguy hiểm, nơi đây là Bắc Tự Ba bên bờ sông Đại Vấn, chúng ta đã bị Quân Trung Thánh bao vây...



Vân Dật Long nghiến răng căm hờn nói:



- Lại là lão ma gian ác ấy, hôm nay...



Bởi còn quá suy nhược nên chàng vừa khích động khí huyết liền dâng trào, suýt nữa lại ngất xỉu.



Nhạc Phụng Linh hốt hoảng:



- Giờ đừng nói gì nữa, hay mau vận công điều tức, khi nào công lực hồi phục hẵng bàn cách phá địch.



Vân Dật Long dưới sự dìu đỡ của hai nàng, ngồi dậy xếp bằng vận công điều tức.



Tân Mộ Hoa kề tai chàng khẽ nói:



- Người cứu Long ca ca là Hắc Bá Vương Quách Tâm Dư.



Rồi thì lần lượt tường thuật lại mọi sự vừa qua.



Vân Dật Long vừa vận công vừa lắng nghe, nhưng Tân Mộ Hoa chưa kịp kể hết, bỗng nghe bên ngoài có tiếng cười ồn ào và rồi tiếng cười vang của Quân Trung Thánh vọng vào.