Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 61 : Tương Kế Tựu Kế, Lãnh Ma Bị Sanh Cầm
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Vân Dật Long kinh ngạc, khẽ nói:
- Chẳng phải tiếng của lão ma Quân Trung Thánh đó sao?
Nhạc Phụng Linh gật đầu:
- Chính lão ma ấy, chẳng rõ lão ta lại giở quỷ kế gì nữa đây?
Vân Dật Long cười gằn:
- Đã thế này rồi, bất luận lão ta giở quỷ kế gì thì cũng phải liều mạng với lão ta một phen thôi.
Đoạn liền dợm đứng lên, Tần Mộ Hoa vội đè giữ chàng lại, khẽ nói:
- Hiện tại lão ma ấy thế lực đang mạnh, chúng ta chỉ nên dùng trí chứ không nên dùng sức, đành rằng Long ca chẳng e sợ gì lão ma nhưng cũng phải nghĩ đến chúng tiểu muội…
Vân Dật Long khẽ buông tiếng thở dài, đành nằm yên bất động.
Nhạc Phụng Linh cũng đến gần, kề tai chàng khẽ nói:
Quân Trung Thánh đã xuất hiện, hẳn Âm Dương Song Mị cũng có mặt, chúng ta phải hết sức thận trọng mới được.
Tân Mộ Hoa mỉm cười:
- Long ca hãy giả vờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chúng ta sẽ trò chuyện bằng truyền âm nhập mật, bởi lão ma Quân Trung Thánh vẫn nhất quyết muốn Long ca trở thành truyền nhân…
(thiếu 2 trang)
…ý định chết của các ngươi chưa quyết đã ra tay trừng trị…
Tân Mộ Hoa cười khảy:
- Lão hãy nói đi, bọn ta cũng muốn nghe thử xem, lão lại nghĩ ra được quỷ kế gì nữa?
Quân Trung Thánh cười:
- Bổn tôn chủ lúc này rất thích dùng độc, và dĩ nhiên dùng biện pháp ấy để đối phó với các ngươi thì cũng là thượng sách, bổn tôn chủ sớm đã rải đầy khói độc mê hồn quanh nhà, chỉ cần hạ lệnh một tiếng khói độc sẽ phủ trùm, khiến các ngươi hôn mê tức khắc, vậy bổn tôn chủ há chẳng có thể ung dung thanh toán các ngươi hay sao?
Hai nàng, kể cả Vân Dật Long đều giật mình kinh hãi, đó quả là một biện pháp ác độc.
Vân Dật Long vội truyền âm nói:
- Lão ma ấy không phải dọa đâu, tốt hơn hết hãy xông ra rồi hẵng liệu…
Tân Mộ Hoa đảo mắt nhìn quanh, đoạn thản nhiên nói:
- Biện pháp ấy quả là cao minh, mặc dù hèn hạ, nhưng bổn cô nương hãy còn lấy làm lạ một điều.
Quân Trung Thánh tức giận quát:
- Tiểu tiện nhân, ngươi lấy làm lạ điều gì?
Tân Mộ Hoa cười khảy:
- Bổn cô nương lấy làm lạ lão đã nghĩ ra một biện pháp cao minh như vậy, tại sao không chịu nhanh chóng thực hiện mà lại nói ra để thương lượng với bọn ta?
- Hừ, đó là bổn tôn chủ muốn cho các ngươi biết rõ lợi hại hầu vâng lời bổn tôn chủ, vậy mới là thượng sách.
Tân Mộ Hoa cười phá lên:
- Chỉ có một khả năng, đó là Vân Dật Long hiện đã sắp chết không còn chịu được khói độc của lão nữa, nếu chỉ vì bọn ta thì lão hẳn chẳng nhân từ vậy đâu, đúng không nào?
Quân Trung Thánh cười hăng hắc:
- Tiểu tiện nhân, ngươi chớ có đoán bừa, nếu làm cho bổn tôn chủ nổi giận lên, dẫu phải hy sinh Vân Dật Long thì cũng phải phanh thây xẻ thịt các ngươi.
Tân Mộ Hoa lặng thinh, quay sang ngầm ra hiệu với Vân Dật Long và Nhạc Phụng Linh, bảo hai người đừng lên tiếng để tỏ ra đang suy nghĩ.
Hồi lâu lại nghe Quân Trung Thánh cười hăng hắc nói:
- Giờ hẳn các ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nghe theo lời đề nghị của bổn tôn chủ hay là chịu ngửi khí độc?
Tân Mộ Hoa nghiêm giọng:
- Bổn cô nương có một giải pháp có thể thương lượng được.
- Ngươi hãy nói nghe thử, nếu được bổn tôn chủ chấp nhận ngay.
- Đích thân lão chữa trị cho Vân Dật Long, ngoài ra bất kỳ ai cũng không được vào.
Quân Trung Thánh ngạc nhiên:
- Điều này thật ngoài dự liệu của bổn tôn chủ. Các ngươi toan giở quỷ kế gì vậy hả?
Tân Mộ Hoa cười khanh khách:
- Đừng hỏi nhiều, lão có thể dựa vào thực tế để suy luận, hiện Vân Dật Long thọ thương trầm trọng, sắp chết đến nơi, trong đây chỉ có bọn ta hai người, hẳn lão đã biết rồi, lão đường đường là chủ nhân Huyết Bi, chả lẽ lại sợ bọn ta hay sao?
Quân Trung Thánh cười:
- Kể chi là các ngươi hai người, dù là Vân Dật Long không trúng độc thì bổn tôn chủ cũng nào có ngán sợ.
Tân Mộ Hoa cười khảy:
- Vậy lão có dám chập nhận điều kiện đó hay không?
Quân Trung Thánh khẳng khái:
- Được, bổn tôn chủ chấp nhận.
Tân Mộ Hoa trầm giọng:
- Hãy nhớ kỹ, chỉ một mình lão được vào thôi, nếu lão mà không giữ đúng lời hứa, bọn ta cũng chẳng chút do dự cùng chết với Vân Dật Long ngay tức khắc.
Quân Trung Thánh cười hăng hắc:
- Bổn tôn chủ đâu phải trẻ con, chả lẽ lại định phỉnh gạt các ngươi hay sao?
Những nghe cánh của vang lên “kẹt” một tiếng, Quân Trung Thánh đã thò đầu vào.
Vân Dật Long hai mắt nhắm nghiền, vẫn nằm yên như độc phát sắp chết, nhưng chàng đã ngầm vận công lực đến mười hai thành, sẵn sàng xuất thủ.
- Tiểu huynh sẽ đưa lão ma này đến thẳng Cửu Lý Câu, còn hai vị cô nương hãy đến Thanh Dương Lãnh báo tin với…Triển Ngọc Mai cô nương, dùng chim bằng của cô ấy truyền thư, triệu tập toàn thể quần hùng võ lâm định kỳ tập hợp trước Chính Nghĩa Nhai, công bố tất cả tội ác của lão ma này trước mọi người, sau đó giết đi và giải tán bọn tay sai Chính Nghĩa Đoàn, đem thanh bình đến cho võ lâm giang hồ.
Tân Mộ Hoa đưa mắt nhìn Nhạc Phụng Linh, lắc đầu nói:
- Chúng tiểu muội không đến Thanh Dương Lãnh được đâu, chỉ có thể giúp Long ca đến đây thôi.
Vân Dật Long sửng sốt:
- Hoa muội, vậy…vậy…
Chàng ngập ngừng hồi lâu vẫn không thể nói tiếp được.
Nhạc Phụng Linh tiếp lời:
- Lẽ ra chúng tiểu muội cũng không muốn can thiệp vào, song bởi không đành lòng trơ mắt nhìn Long ca thảm tử nên mới ra tay giải cứu rồi sau đó đưa Long ca đi tìm Vô Ưu lão nhân chữa trị, nào ngờ lại bắt giữ được lão ma Quân Trung Thánh, giờ xin cáo biệt.
Vân Dật Long chau mày:
- Nhị vị hiền muội hà tất như vậy…
Nhạc Phụng Linh cười chua chát:
- Bởi Long ca đã có vợ rồi, chúng tiểu muội chẳng tiện giao tiếp với Long ca nữa.
Tân Mộ Hoa tiếp lời:
- Nay chẳng những đã bắt được Quân Trung Thánh và còn thoát khỏi trùng vây rồi, với võ công của Long ca sẽ không gặp trở ngại gì nữa. Còn về việc triệu mời quần hùng võ lâm, Long ca hãy đến Cửu Lý Câu rồi nhờ Mã Tất Vũ lo liệu, chúng tiểu muội không dính dáng vào nữa đâu…
Vân Dật Long bối rối:
- Nhưng Hoa muội cũng có huyết hải thâm cừu với lão ma này, chả lẽ…
Tân Mộ Hoa ngắt lời:
- Khi nào quần hùng tụ tập trên Chính Nghĩa Nhai, tiểu muội cũng sẽ có mặt trong ấy, xem Long ca buộc lão ma này tuyên bố tội trạng rồi trừ khử lão đi, vậy cũng kể như là tiểu muội đã báo được thù rồi.
Vân Dật Long chau mày:
- Việc giữa tiểu huynh với Kim Thủ Ngọc Nữ là bất đắc dĩ…
Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa đồng thanh ngắt lời:
- Không cần phải nói nữa, chúng tiểu muội cũng chẳng chấp nhất chuyện cũ đâu…tạm biệt.
Vân Dật Long luống cuống:
- Nhị vị hiền muội hãy khoan…
Nhưng Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa không đếm xỉa đến chàng nữa, hai nàng lần lượt phi thân bỏ đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Vân Dật Long định đuổi theo, nhưng đang nắm giữ cổ tay Quân Trung Thánh, hành động bất tiện đành buồn bã buông tiếng thở dài, thừ người ra nhìn theo bóng dáng hai nàng xa dần.
Quân Trung Thánh mắt hé mở, nhếch môi cười nói:
- Vân Dật Long, xem ra ngươi chẳng dễ gì thoát được cái vòng luẩn quẩn của đám thiếu nữ này..
Vân Dật Long siết mạnh tay quát:
- Lão ma chớ nói lôi thôi, đi mau.
Đoạn kéo lão phóng nhanh về phía Nghi Sơn, Quân Trung Thánh nửa người tê dại như là phế nhân, mặc cho Vân Dật Long kéo đi.
Đi được chừng hơn dặm đường, Vân Dật Long lại chững bước nói:
- Lão ma, đi như thế này phiền phức quá, thôi thì Vân mỗ phong bế huyệt đạo của lão, mang đi như là hành lý vậy.
Đoạn liền vung tay toan điểm vào các nơi yếu huyệt trước ngực và sau lưng Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh bỗng cười khảy nói:
- Hãy khoan.
Vân Dật Long gằn giọng nói:
- Lão còn gì để nói nữa?
Quân Trung Thánh nghiến răng:
- Lão phu là một bậc tôn chủ Huyết Bi, lẽ nào lại để cho nhà ngươi mặc tình hành hạ, làm nhục như vậy?
Vân Dật Long cười lạnh lùng:
- Tội ác của lão vô số kể, dù có hành hạ, làm nhục hơn thế nữa cũng chẳng quá đáng, hãy cố chịu đựng thôi.
Đoạn lại vung chỉ điểm tới, Quân Trung Thánh bỗng cười khảy nói:
- Lão phu tuy có sơ suất bị ngươi chế ngự, nhưng thành thật mà nói chính lão phu đã muốn như vậy.
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Lão ma sắp chết đến nơi, còn nói càn gì nữa vậy?
- Mặc dù lão phu đã hạ lệnh cho toàn bộ thuộc hạ rút khỏi Bắc Tự Ba, nhưng lão phu biết chắc họ vẫn ngấm ngầm đuổi theo, và rất có thể hiện đã bủa giăng thiên la địa võng hòng giải cứu lão phu, hai ả nha đầu kia không thoát khỏi được đâu.
Vân Dật Long giật mình:
- Mặc cho lão thiên biến vạn hóa thì Vân mỗ vẫn giữ nguyện lập trường, nếu lão không muốn nếm mùi đau khổ thì nên ngoan ngoãn là hơn.
Trong khi nói, năm ngón tay lại tăng thêm hai thành công lực.
Quân Trung Thánh mồ hôi đầm đìa, song vẫn ngửa mặt cười vang.
Vân Dật Long gằn giọng quát:
- Lão cười gì thế hả?
Quân Trung Thánh ngưng cười, nói:
- Lão phu đã nghĩ ra được một biện pháp để thay đổi tình thế, bởi lẽ người cứu không bằng tự cứu, nếu mà chờ bọn giá áo túi cơm đó đến giải cứu cho lão, chẳng biết chờ đến bao giờ.