Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 64 : Cứu Nguy Thanh Dương Lãnh, Hung Điểu Cản Đường
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Triển Ngọc Mai vội hỏi:
- Việc gì vậy sư gia? Hãy mau bói một quẻ coi.
Ôn Thông Thần vòng tay nói:
- Học sinh tuân mệnh.
Liền tức xếp bằng ngồi xuống đất, từ trong lòng lấy ra một chiếc tíu gấm, mở ra chỉ thấy nào vẩy rùa, vỏ ốc, mảnh ngói … lỉnh kỉnh to nhỏ đủ cỡ, bởi sự ma sát lâu ngày nên thảy đều bóng loáng, trơn tuột.
Vân Dật Long hiếu kỳ chú mắt nhìn, nhưng thấy Ôn Thông Thần vẻ mặt nghiêm nghị lần lượt sắp các món vật ra như bày trò chơi trẻ con.
Triển Ngọc Mai và Quan Sơn Phụng và mọi người cũng nghiêm trang đứng cạnh theo dõi từng động tác của Ôn Thông Thần, như hết sức tin tưởng vào thuật bói toán này, thảy đều ra chiều hồi hộp.
Vân Dật Long tuy không tin lắm, nhưng cũng chẳng tiện nói gì, cũng đành lẳng lặng đứng nhìn.
Ôn Thông Thần sắp xong các vật, lại từ trong tay áo lấy ra hai chiếc hốt ngà, dùng hốt ngà chậm rãi lật từng chiếc vảy rùa lên.
Mọi người nhìn không chớp mắt như hồi hộp đến cực độ, Vân Dật Long không khỏi bị thần sắc của họ ảnh hưởng cũng bất giác đâm ra hồi hộp.
Ôn Thông Thần dừng hốt ngà lại, tay trái năm ngón bấm quyết miệng lầm rầm thần chú, một hồi thật lâu, ngay khi mọi người sốt ruột đến tột độ, Ôn Thông Thần bỗng mở trừng mắt kêu to:
- Quẻ ứng đại hung, binh đao tại hướng Nam, Thanh Dương Lãnh …
Triển Ngọc Mai nghe thế liền hốt hoảng hỏi:
- Thanh Dương Lãnh thế nào? Chả lẽ Quân Trung Thánh lại có thể kéo quân đến đó đột kích hay sao?
Vân Dật Long vốn không tin sự bói toán bèn cười nói:
- Quân Trung Thánh vừa mới gặp thiệt hại nặng nề, đừng nói lão lúc này khó có ý định đột kích Thanh Dương Lãnh, mà dù có đi nữa thì cũng sẽ lọt sau chúng ta, bởi từ đây đến đó xa hơn hai ngàn dặm, bọn họ không có chim bằng, không thể nào đuổi kịp chúng ta được.
Ôn Thông Thần lắc đầu:
- Theo quẻ ứng của học sinh thì hoàn toàn khác với sự nhận định của môn chủ …
Triển Ngọc Mai dịu giọng:
- Sư gia hãy cứ nói ra cho rõ ràng, thật ra quẻ đã ứng như thế nào?
Ôn Thông Thần cau mày, mặt thoáng biến sắc:
- Một tai họa đẫm máu … thây chất như núi, máu chảy thành sông …
Triển Ngọc Mai bang hoàng:
- Có cứu vãn kịp không?
Ôn Thông Thần lại dung hai chiếc hốt ngà khêu động các vảy rùa, mảnh ngói và vỏ ốc, sau đó ném hai chiếc hốt ngà lên, rơi xuống đất kêu lốp cốp.
Lát sau, lão vụt ngẩng lên nói:
- Không kịp nữa rồi, qua quẻ ứng học sinh có thể trông thấy người ngã gục, máu tuôn đổ … thế nhưng … máu vẫn còn tiếp tục chảy, việc tiếp cứu cũng rất cần thiết …
Triển Ngọc Mai bỗng quay sang Vân Dật Long hỏi:
- Long đệ không tin chứ gì?
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Thà là có chứ chẳng nên tin là không, đằng nào thì chúng ta cũng phải trở về Thanh Dương Lãnh ngay. Vậy thì hãy cấp tốc lên đường thì hơn.
Triển Ngọc Mai gật đầu:
- Đúng vật, bất luận Thanh Dương Lãnh có gặp tai nạn đẫm máu hay không thì chúng ta cũng phải tức tốc quay về …
Đoạn quay sang phía tả hữu song vệ khoát tay nói:
- Hãy mau gọi chim bằng xuống, tức tốc trở về Thanh Dương Lãnh.
- Tuân lệnh.
Tả hữu song vệ lập tức cùng cất lên một tiếng huýt dài.
Lát sau đã thấy đàn chim bằng đáp xuống, sắp thành một hàng dài ngoài mộ địa.
Triển Ngọc Mai hối hả nói:
- Thời cơ nguy bách, chúng ta đi mau … Long đệ hãy cưỡi chung một con chim bằng với Phụng muội nhé.
Quan Sơn Phụng liền hai má đỏ bừng, Vân Dật Long cũng hết sức ngượng ngùng, nhưng lúc này không thể nào câu nệ những tiểu tiết ấy, bèn cùng Quan Sơn Phụng tung mình lên lưng một con chim bằng to.
Thế là những cánh chim bằng lần lượt bay lên không, chở mọi người thẳng tiến về hướng Thanh Dương Lãnh.
Chim bằng tuy bay rất nhanh, nhưng lộ trình hơn hai ngàn dặm cũng chẳng thể đến một cách nhanh chóng được. Tuy trời cao gió lộng, song Vân Dật Long vẫn nghe lòng nặng trĩu, thân thù sư hận đã quá nặng nề, nay chẳng rõ Thanh Dương Lãnh lại xảy ra tai biến gì, nếu quả đúng như lời Ôn Thông Thần đã nói, thây chết như núi, máu chảy thành sông thì há chăng cũng là tội lỗi của chàng ư?
Nghĩ vậy, Vân Dật Long bất giác nghe lòng nóng như thiêu đốt, đến nỗi không còn chú ý đến cảnh vật trước mắt nữa.
Đột nhiên, Quan Sơn Phụng sửng sốt kêu lên:
- Long ca, hãy nhìn kìa … đó là gì vậy?
Vân Dật Long thoáng giật mình, vội nhìn theo hướng tay chỉ, thấy hai con chim lạ rất to lớn đang bay ngang trước mặt cách chừng năm mươi trượng.
Đôi bên bay ngược chiều nhau, mặc dù thoạt ẩn thoạt hiện trong mây, và thoáng chốc đã bay qua mất dạng, song Vân Dật Long vẫn nhận ra được quyết chẳng phải chim bằng của Đại Mạc Bằng Thành.
Chàng chẳng rõ những người khác có phát hiện hay không, bỗng nghe lòng hết sức lo lắng, chẳng dám suy nghĩ vẩn vơ nữa, ngưng thần chú mắt nhìn quanh không trung.
Bỗng lại một con chim to từ phía trước bay tới, lần này gần hơn khá nhiều và Vân Dật Long đang tập trung sự chú ý nên đã trông thấy hết sức rõ ràng, chàng bất giác giật mình kinh hãi.
Thì ra đó là một con thứu ưng khổng lồ, to lớn hơn gấp bội so với chim bằng chàng đang cưỡi, thừa sức chuyên chở đến những mười người.
Bởi con thứu ưng quá to và gần nên cũng khiến cho con chim bằng kinh hãi, vụt cất lên cao hơn mười mấy trượng.
May là con thứu ưng không hề chú ý đến chim bằng, chỉ lo tự mình bay đi.
Vân Dật Long kề tai Quan Sơn Phụng khẽ nói:
- Phụng muội từng gặp loài thứu ưng này bao giờ chưa?
Mọi người không khỏi kinh ngạc trước tiềm lực thâm hậu của Hải Ngu thiền sư, thì ra Hải Ngu thiền sư tuy nội lực và ngoại lực đều kém xa Vân Dật Long, nhưng nhờ là thân nguyên dương, cả đời tu luyện trong phật môn, chưa từng phá sắc giới bao giờ, nên thương thế tuy nặng, nhưng không giống như người khác.
Vân Dật Long liền dịu giọng an ủi:
- Lão thiền sư đã bị lũ thứu ưng tấn công …
Hải Ngu thiền sư chợt nhớ ra kêu lên:
- Phải rồi! Thứu ưng.. lũ ác ưng của Mật Tông …
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Lão thiền sư nói gì … chả lẽ lão thiền sư biết lai lịch của lũ thứu ưng này ư?
Hải Ngu thiền sư thở hào hển một hồi mới đáp:
- Hãy giúp lão nạp lấy … Bách Thảo Bảo Mệnh Đơn … ở trong túi áo trước ngực …
Vân Dật Long liền thò tay vào ngực ông, quả thấy có một chiếc lọ ngọc, bên trong chỉ có một hoàn thuốc màu vàng to cỡ trái nhãn lồng.
Chàng đặt lên lòng bàn tay nói:
- Lão thiền sư hoàn thuốc này phải không?
Hải Ngu thiền sư hấp tấp run giọng nói:
-Đúng rồi, đó là thánh dược điều thương của Phật môn, hãy giúp lão nạp uống vào mau!
Vân Dật Long liền cởi túi nước bên hông xuống, bỏ hoàn thuốc vào miệng Hải Ngu thiền sư, rồi để nước cho ông uống vào.
Hoàn thuốc quả là thần diệu, chỉ uống vào trong chốc lát đã thấy tinh thần Hải Ngu thiền sư hồi phục khá nhiều.
Vân Dật Long nhẹ người quan tâm hỏi:
-Lão thiền sư đã khỏe hơn chưa?
Hải Ngu thiền sư cười ảo não:
- Lão nạp tự biết thương thế trầm trọng, Bách Thảo Bảo Mệnh Đơn này không phải thật sự có thể bảo toàn được sinh mạng, mà chỉ có thể kéo dài được hơi thở của lão nạp thêm một thời gian ngắn mà thôi.
Đoạn lại nhắm mắt và chầm chậm vận công cho thuốc lan đều.
Vân Dật Long đứng cạnh nóng lòng chờ đợi:
Chừng nửa tuần trà sau, Hải Ngu thiền sư chầm chậm mở mắt ra nói:
- Cuộc đời lão nạp đã sắp kết thúc, tối đa chỉ sống được một giờ nữa thôi …
Vân Dật Long cười thiểu não:
- Thương thế của lão thiền sư tuy trầm trọng, nhưng đó chỉ là ngoại thương … Lão thiền sư không nên lo ngại gì cả!
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Môn chủ bất tất phải an ủi lão nạp, để lão nạp cho môn chủ biết về lũ ác ưng Mật Tông …
Chưa dứt lời lại thở hảo hển, ra chiều hết sức mệt nhọc.
Vân Dật Long cau mày:
- Lão thiền sư bảo chúng là ác ưng Mật Tông ở Tây Tạng …
- Phải, lúc đầu Mật Tông đã dùng lũ ác ưng đó để truyền tin và canh phòng, về sau trong phái Mật Tông có một ác tăng Ba Đa Hồng đã tập trung những con thứu ưng lại, nuôi dạy chúng trở nên hết sức hung ác, thậm chí dạy chúng tàn sát nhân loại, ăn thịt người sống …
Vân Dật Long tiếp lời:
- Chả lẽ trong phái Mật Tông không có ai can thiệp sao?
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Ba Đa Hồng là một hung tăng vô cùng xảo quyệt, mặc dù trong phái Mật Tông cũng có cao tăng đứng ra can thiệp, nhưng đều bị y lẩn tránh khỏi, và sau đó mang theo rất nhiều ác ứng bỏ trốn đi nơi khác, chẳng rõ tông tích …
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Vậy chính là hung tăng Ba Đa Hồng này đã tác quái rồi.
Hải Ngu thiền sư gật đầu:
- Ba Đa Hồng mang lũ ác ưng ra đi đã năm mươi năm biệt vô âm tín, bây giờ chẳng rõ tại sao bị lão ma Quân Trung Thánh mua chuộc?
- Lão thiền sư có thể khẳng định Ba Đa Hồng đã bị Quân Trung Thánh mua chuộc ư?
- Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, bởi Quân Trung Thánh đã từng đến Tây Tạng gặp Ba Đa Hồng!
Vân Dật Long lòng càng thêm trĩu nặng, Âm Dương Song Mị, Ba Đa Hồng … những ma đầu đã ẩn tích lâu năm này lại lần lượt bị Quân Trung Thánh lôi kéo ra.
Hải Ngu thiền sư gắng gượng nói tiếp:
- Đây là … nơi nào vậy?
Vân Dật Long quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy lửa khói mịt mù, chẳng thể nào phân biệt được đang ở nơi đâu.
Song Hồ bỗng cất tiếng:
- Lão nô biết, vì lão nô đã từng đến nơi này rồi …
Vân Dật Long vội nói:
- Vậy xin hãy nói mau đi!
- Đây là Hoài Dương Sơn, cách Hàng Châu không đến ngàn dặm!
Hải Ngu thiền sư giật mình:
- Hoài Dương Sơn! Mạn Nam hay mạn Bắc vậy?
Song Hồ vội đáp:
- Mạn Bắc, cách Phụng Dương không đầy trăm dặm!