Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 65 : Lăng Hải Cổ Động Xuất Kỳ Tích, Bí Ẩn Trùng Trùng
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Hải Ngu thiền sư mặt lộ vẻ vui mừng, gắng gượng nói:
- Thí chủ có biết Lăng Hải Phong ở đâu không?
Song Hồ đảo mắt nhìn quanh một vòng, đoạn đưa tay chỉ nói:
- Hiện chúng ta đang ở ngay dưới Lăng Hải Phong, đằng kia kìa.
Hải Ngu thiền sư liên tiếp niệm Phật hiệu, lẩm bẩm:
- Có lẽ trời cao có mắt, khiến lão nạp chết nơi này …
Vân Dật Long ngạc nhiên liền khẽ hỏi:
- Lão thiền sư sao lại hỏi về Lăng Hải Phong?
Hải Ngu thiền sư vội vã nói:
- Nơi lưng núi có một hải cổ động, xin môn chủ hãy tìm cách đưa lão nạp đến chân núi đó ngay.
Vân Dật Long đưa mắt nhìn Quan Sơn Phụng, Quan Sơn Phụng lại đưa mắt nhìn Độc Mãng và Song Hồ, hai người hiểu ý liền nhẹ nhàng khiêng Hải Ngu thiền sư lên, lần mò trong khói mù tiến tới.
Bởi cây cỏ dày đặc nên lửa bốc cháy dữ dội, khói bay mịt mù, khó thể trông thấy cảnh vật ngoài một trượng.
May nhờ Song Hồ quen đường thuộc lối, vẫn có thể lần mò đi được, song vì đường núi gập ghềnh, phải mất khá nhiều thời gian mới đặt chân lên một ngọn núi.
Ngọn núi ấy cũng không hiểm trở lắm, nhưng hết sức khó đi bởi cây cỏ quá rậm rạp.
Hải Ngu thiền sư tuy vết thương vẫn không ngừng rỉ máu, song tinh thần thì đã khá hơn nhiều, mắt không ngớt đảo quanh như để tìm kiếm Lăng Hải cổ động nào đó.
Song chân núi đâu đâu cũng cây cỏ um tùm, có thấy hang động nào đâu?
Vân Dật Long cúi xuống gần Hải Ngu thiền sư nói:
- Có lẽ chúng ta đã đến lưng núi rồi, nhưng vẫn chưa phát hiện ra cổ động nào cả … Lão thiền sư trước đây đã từng đến nơi này rồi ư?
Hải Ngu thiền sư chau mày nói:
- Chưa!
Vân Dật Long ngẩn người:
- Chưa thì sao lão thiền sư lại quả quyết nơi đây có một Lăng Hải cổ động, và trong lúc này lại đi tìm sơn động ấy làm chi vậy?
Hải Ngu thiền sư nghiêm nghị:
- Lão nạp chưa từng đến đây, song biết chắc là có một Lăng Hải cổ động, bởi lão nạp từng nghe tiên sư nói qua, có một vị sư bá của lão nạp ở tại đây!
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Tại sao trước đây chưa từng nghe lão thiền sư đề cập đến?
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Bởi vị sư bá này đã bị tiên tổ trục xuất ra khỏi sư môn!
- À! Ra vậy! Nếu bị trục xuất ra khỏi môn sơn hẳn là hành vi bất chánh, gây ra tội lỗi trọng đại, vậy thì không còn kể được là người trong Phật môn nữa, lão thiền sư tìm kiếm để làm gì?
Hải Ngu thiền sư lắc đầu:
- Không phải vậy, vị sư bá ấy chẳng qua bị người vu khống, đã khiến tiên tổ sư nổi cơn thịnh nộ, nhưng thực ra nghe đâu sau khi trục xuất vị sư bá ấy khỏi sơn môn, tiên tổ sư liền có ý hối hận, song vì phán dụ đã ban ra không tiện thu hồi nên đành nén đau không màng đến việc ấy nữa…
- Vậy ra lệnh sư bá là một cao tăng đắc đạo, chẳng hay lão nhân gia ấy xưng hô như thế nào?
- Vị sư bá ấy pháp danh là Trí Quang, chẳng những là một vị cao tăng đắc đạo mà còn rất có trí nhớ, bất kỳ kinh điển nào hễ xem qua là không bao giờ quên…
Thở hào hển một hồi, đoạn lại nói tiếp:
- Tuỵệt học Đạt Ma Tam Chiêu của phái Thiếu Lâm ngoại trừ vị sư bá ấy không còn một ai khác luyện thành.
- Chẳng hay vị sư bá tiềm tu tại đây đã bao lâu rồi vậy?
Hải Ngu thiền sư ngẫm nghĩ chốc lát đoạn đáp:
- Cũng gần năm mươi năm.
Vân Dật Long cười chua chát:
- Năm mươi năm dài, ai biết đã thay đổi đến dường nào, rất có thể lệnh sư đã...
Hải Ngu thiền sư vừa bò vừa hét to:
- Sư bá...sư bá...đệ tử Hải Ngu đến rồi đây!
Thốt nhiên, một bóng đen từ trong động tiến ra, cất tiếng cười sằng sặc khiến Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng đều giật mình kinh hãi.
Thì ra bóng đen ấy là người chứ không phải mãnh thú, và thật bất ngờ, đó lại là một vị hòa thượng.
- Chả lẽ đây quả đúng là Trí Quang thiền sư?
Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng bất giác cùng nảy sinh ý nghĩ tương tự, bởi lẽ vị hòa thượng ấy rất già, chiếc tăng bào màu vàng đã trở thành màu đen và rách tả tơi, mặt mày lem luốc trông chẳng khác nào quỷ dữ.
Song qua ánh mắt sáng ngời mọi người có thể nhận ra lão hòa thượng này công lực đã đạt đến mức thanh hóa chứ không còn là người bình thường.
Vân Dật Long vội lách người thoái lui, cùng mọi người nấp vào sau một lùm cây nhỏ theo dõi diễn biến.
Mặc dù có thể nhận ra đó là một vị hòa thượng, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, ông cũng chẳng khác dã thú là bao, bởi mọi cử động của ông đều giống hệt như dã thú và ngay cả trong ánh mắt cũng ngập đầy vẻ ghê rợn.
Hải Ngu thiền sư như đã phát giác có điều khác lạ liền dừng lại và không gào thét nữa. Lão hòa thượng kia cũng đã đứng lại, hai mắt đảo quanh, đoạn nhìn chằm chặp vào Hải Ngu thiền sư hệt như mãnh thú rình mồi.
Dáng vẻ ấy đâu như một vị cao tăng đắc đạo?
Vân Dật Long vô cùng hoang mang thắc mắc. Chàng không sao ngờ được trong sơn động lại có người và chính thực là Trí Quang thiền sư với hình hài thảm não thế kia. Nhất thời chàng như vừa từ trên trời rơi xuống, chẳng hiếu ất giáp gì cả.
Sau khi hai người nhìn nhau chằm chặp một hồi, Hải Ngu thiền sư cất tiếng trước:
- Sư bá...sư bá...
Lão hòa thượng ánh mắt vẫn rực vẻ ghê rợn, nhưng mặt lộ vẻ đăm chiêu như đắm chìm trong suy tư.
Hải Ngu thiền sư lại nói:
- Sư bá không nhận ra đệ tử nữa ư? Đệ tử là Hải Ngu…
Lão hòa thượng vẻ mặt trong thoáng chốc thay đổi mấy lượt, bỗng vẻ hung tợn trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là nụ cười hết sức hiền từ.
Đang khi Vân Dật Long kinh ngạc tột cùng bỗng nghe lão hòa thượng hét to lên:
- Hải Ngu! Hải Ngu...
Hải Ngu thiền sư kích động:
- Sư bá! Vậy là lão nhân gia đã nhận ra đệ tử. Sư bá...
Nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.
Lão hòa thượng lại hét to:
- Hải Ngu...Đúng là Hải Ngu sư điệt của ta rồi...Tại sao ngươi lại đến đây và ra nỗng nỗi này? Ai đã hiếp đáp ngươi?
- Sư bá! Hôm nay đệ tử được chết trước mặt lão nhân gia người là may mắn lắm rồi. Sư bá...
Đột nhiên lão hòa thượng tung mình lao tới...
Hải Ngu thiền sư đang thọ thương trầm trọng dĩ nhiên không thể nào tránh được, kỳ thực dù ông không thọ thương thì cũng chẳng hề tránh né bởi đó là hành động tất nhiên trong cơn xúc động mãnh liệt vì trùng phùng bất ngờ.
Thế nhưng Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng thì lại giật mình kinh hãi, suýt nữa đã kêu lên thành tiếng.
Thì ra ngay sau khi lão hòa thượng ôm chầm lấy Hải Ngu thiền sư, lập tức Hải Ngu thiền sư hét lên một tiếng vang rền.
Vân Dật Long tưởng đâu lão hòa thượng đã giết chết Hải Ngu thiền sư, nhưng nhìn kỹ thì không phải.
Những thấy lão hòa thượng Trí Quang dường như cũng giật mình kinh hãi, vội buông Hải Ngu thiền sư ra, hét to:
- Sao vậy? Ngươi làm sao vậy hả?
Tiếng nói hoàn toàn đổi khác, hệt như tiếng gầm thét của loài dã thú, đồng thời vẻ mặt hiền từ cũng biến mất, lại trở về vẻ hung tợn khác người.
Nhưng lão hòa thượng cũng chỉ hét lên mấy tiếng ấy rồi thì nhũn người ngồi bệt xuống đất trước mặt Hải Ngu thiền sư, dáng vẻ như là canh giữ một chú thỏ con vừa mới săn được.
Vân Dật Long kinh ngạc khẽ nói:
- Phụng muội có biết vậy là sao không?
Quan Sơn Phụng lắc đầu:
- Tiểu muội cũng chẳng hiểu gì cả.