Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 66 : Sư đồ nổi điên, độc thuỷ hại công tăng
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Vân Dật Long đang tột cùng thắc mắc, bỗng thấy Hải Ngu thiền sư toàn thân run lên thì đứng phắt dậy:
Vân Dật Long và mọi người lại giật mình sửng sốt, đồng thời họ còn phát hiện một điều hết sức kinh khủng, đó là dáng vẻ của Hải Ngu thiền sư lúc này giống hệt lão hòa thượng Trí Quang, ánh mắt sáng quắc và ngập vẻ ghê rợn.
Chú mắt nhìn kỹ hãy còn nhiều điểm đáng chú ý khác nữa.
Hải Ngu thiền sư thương thế vốn trầm trọng đến sắp chết, song giờ đây lại khỏe mạnh như người thường, tuy khắp người vẫn bê bết máu, song thương thế dường như đã hoàn toàn bình phục. Đây thật là điều chẳng thể nào lý giải được.
Ngoài ra, Trí Quang đại sư tuy mặt mày lem luốc, râu tóc rối bời, song những chỗ có thể bộc lộ ra đều ánh lên xanh biếc.
Hải Ngu thiền sư sau khi đứng phắt dậy, cùng Trí Quang đại sư chằm chặp nhìn nhau, hồi lâu hai người cùng cất tiếng cười vang hết sức chói tai.
Vật Dật Long kinh hãi vội nói:
- Mau đi khỏi đây.
Quan Sơn Phụng lặng thinh gật đầu, cùng Độc Mãng và Song Hồ tung mình phóng đi. Vân Dật Long dẫn trước một mạch xuống chân núi mới dừng lại bên một mỏm đá.
Chỉ thấy chàng đứng lặng đăm chiêu nghĩ ngợi, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Quan Sơn Phụng bèn đến gần thấp giọng gọi:
- Long ca!
Vân Dật Long lơ đễnh:
- Phụng muội!
- Nơi đây không nên nấn ná lâu, ta đi thôi.
Quan Sơn Phụng nói xong ngước lên nhìn trời, như tìm kiếm hai con chim bằng trên mây cao, nhưng lúc này khói lửa vẫn mịt mù, chẳng thể nào trông rõ được trời mây.
Vân Dật Long lắc đầu nói:
- Tiểu huynh không thể rời khỏi đây được.
Quan Sơn Phụng sửng sốt:
- Tại sao vậy?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Phụng muội không thấy Hải Ngu thiền sư đã như thể nào sao?
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Trên đời thiếu chi những điều không thể lý giải, ta đâu thể can thiệp hết được, có điều là Hải Ngu thiền sư đã không còn như người thường nữa, vậy thôi.
Vân Dật Long đanh mặt:
- Phụng muội không nghĩ chúng ta nên tìm hiểu rõ sự thật sao?
Quan Sơn Phụng thoáng giật mình nói:
- Tìm hiểu rõ sự thật dĩ nhiên là nên, nhưng Long ca đừng quên là hiện nay Thanh Dương lãnh rất có thể đang gặp đại biến chờ Long ca cứu viện, và còn Mai tỷ cùng mọi người đang chờ nữa.
Vân Dật Long giọng nặng nề:
- Không sai! Tiểu huynh cũng biết vậy, nhưng làm việc gì cũng phải có thủy có chung, việc này chưa xong bảo tiểu huynh bỏ đi sao được…
Quan Sơn Phụng không đồng ý:
- Ta bỏ qua việc này thì có sao đâu.
Vân Dật Long lắc đầu nghiêm giọng:
- Không được! Chẳng kể việc này quá ư li kỳ, chỉ việc Hải Ngu thiền sư là một bậc chưởng môn Thiếu Lâm, mai này bảo tiểu huynh ăn nói thế nào với đệ tử thiếu lâm đây?
Quan Sơn Phụng thở dài:
- Thật là khó xử, trông bề ngoài thì dường như hai vị lão hòa thượng đều đã điên loạn, nều vì việc này mà gây ra rắc rối thì thật là phiền.
Song Hồ bỗng xen lời:
- Lão nô có ý kiến được chăng?
Quan Sơn Phụng vội nói:
- Lão đã nhận thấy gì hay sao?
Song Hồ nghiêm giọng:
- Lão nô chỉ suy luận qua nhận xét của mình, đúng hay không cũng chưa biết chắc.
Vân Dật Long vội giục:
- Bất luận đúng hay không, xin hãy nói mau.
Song Hồ đảo quanh mắt nói:
- Khi nãy lão nô phát hiện trước cửa sơn động có một dòng suối…
Vân Dật Long tiếp lời:
- Đúng vậy! Dòng suối ấy từ trên vách núi cạnh Hải Lăng cổ động chảy ra. Vậy thì có liên quan gì nào?
Song Hồ nghiêm nghị:
- Vấn đề có lẽ đã phát sinh từ dòng suối ấy.
Quét mắt nhìn mọi người đoạn nói tiếp:
- Lão nô đã nhận thấy mùi kỳ lạ trong nước suối, lúc đầu tưởng đâu là dòng suối trong động chảy ra, mang theo mùi mốc meo trong động ra ngoài, nhưng sau đó phát hiện là không phải.
Vân Dật Long nóng ruột hỏi:
- Vậy đó là gì?
Song Hồ gằn mạnh giọng:
- Trong nước suối có độc.
Quan Sơn Phụng giật nảy mình:
- Có phải giống như nước độc trong Thiên Độc Tuyền ở Miêu Cương không?
Song Hồ gật đầu:
- Đúng vậy! Nước ở đây giống hệt như nước trong Thiên Độc Tuyền.
Quan Sơn Phụng gật gù:
- À...Thảo nào...
Vân Dật Long thắc mắc:
- Nguyên nhân thật sự như thế nào? Phụng muội hãy mau nói rõ ra đi.
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Người nào uống phải chất độc ấy rất có thể sẽ trở nên điên loạn. Hẳn là Trí Quang đại sư đã uống nước suối ấy hàng ngày trong suốt năm mươi năm, kết quả tất nhiên phải vậy rồi.
Vân Dật Long cũng chau mày:
- Nếu như trong nước suối có độc, với trình độ võ công như Trí Quan đại sư lẽ ra đã sớm phát hiện mới phải. Tại sao ông ấy lại uống suốt mấy mươi năm để đến nỗi trúng độc sâu nặng như vậy?
Quan Sơn Phụng nhẹ lắc đầu:
- Trong nước ấy tuy có độc nhưng rất nhạt, uống vào hơn mằn mặn chẳng khác nào những nguồn nước trong khe núi…
Mắt đảo quanh một lượt lại lắc đầu nói tiếp:
- Sau khi bị trục xuất khỏi sơn môn, Trí Quang đại sư trong lúc bất mãn chán chường tất nhiên là không chú ý đến điều nhỏ nhặt ấy, hơn nữa lúc mới uống vào lại không có hiện tượng ngộ độc, do đó dĩ nhiên ông đã không có ý nghi ngờ. Thế là ngày dài tháng rộng ông đã bị chất độc thâm nhập vào cơ thể mà không hề hay biết. Điều ấy có thể nhận thấy rõ qua sắc mặt xanh rờn của ông.
Vân Dật Long thở dài:
- Tiếc thay cho bậc cao nhân Phật môn lại trở nên thê thảm thế này.
Thoáng ngẫm nghĩ lại nói tiếp:
- Nhưng tại sao Hải Ngu thiền sư vừa bị ôm lấy đã lành hẳn thương thế và trở nên điên loạn giống như Trí Quang đại sư thế kia?
Quan Sơn Phụng chậm rãi đáp:
- Đó là vì Trí Quang đại sư đã ngộ độc sâu nặng, khắp người đầy chất kịch độc, khi tiếp xúc với Hải Ngu thiền sư, độc tố liền xâm nhập qua đường lỗ chân lông, nên Hải Ngu thiền sư bị ngộ độc ngay và trở nên điên loạn giống như Trí Quang đại sư.
Vân Dật Long chau mày:
- Thật là khủng khiếp! Không ngờ trên cõi đời này lại có điều quái lạ đến vậy.
Quan Sơn Phụng bèn cười thiểu não đáp:
- Long ca hãy xem kìa!
Vân Dật Long liền ngoảnh nhìn, lập tức cũng giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy những quỷ ảnh mặt mày hung tợn như ngưu đầu mã diện, thảy điều cao hàng mấy trượng, đã tiến đến gần chỉ còn cách không đầy mười trượng trong làn sương xanh đen mịt trời, giáo dài đinh ba giơ cao ra chiều sắp động thủ tàn sát.
Mặc dù biết rõ đó chỉ là ảo ảnh, nhưng mắt nhìn thì chẳng khác nào sự thật, do bởi những ảo ảnh ấy cao to hơn người gấp mấy lần, cộng thêm sương khói xanh đen cuồn cuộn, hệt như cả thế giới đều thay đồi màu sắc, cảnh tượng thật hết sức khủng khiếp.
Vân Dật Long đứng phắt dậy, chau mày nói:
- Chúng ta hãy tạm lui ra xa trước đã!
Trong khi nói đã dẫn trước lui ra xa, Quan Sơn Phụng cùng Độc Mãng và Song Hồ cũng liền cất bước theo sau.
Song Quan Phụng lại khẽ nói:
- Như vậy rất có thể sẽ trúng kế Ba Đa Hồng, mục đích của lão có lẽ chính là muốn chúng ta thối lui, rơi vào một bẫy rập khác.
Vân Dật Long nghiêm nghị:
- Tiểu huynh cũng biết vậy, nhưng Ba Đa Hồng nói không ngoa, nếu như trong sương khói kia có chất độc thì há chúng ta chẳng phải nguy khốn hay sao?
Ngoại trừ một phía xuất hiện khói lục và ảo ảnh ghê rợn, ba phía kia vẫn sương hồng mù mịt cùng những ảo ảnh của Ba Đa Hồng, chầm chậm tiến tới bao vây mọi người vào giữa.
Quan Sơn Phụng theo sát bên cạnh Vân Dật Long, khẽ hỏi:
- Long ca vừa rồi đã suy nghĩ gì vậy?
Vân Dật Long khẽ trầm ngâm đáp:
- Tiểu huynh đã nghĩ ra được một cách để diệt trừ Ba Đa Hồng, nhưng chưa biết là có hiệu quả hay không, và cần phải tiếp cận người thật của lão mới được.
Quan Sơn Phụng hớn hở:
- Cách gì vậy?
- Viêm Dương chưởng hợp nhất với Trích Huyết kiếm!
Quan Sơn Phụng kinh ngạc:
- Ý Long ca là dùng Trích Huyết kiếm truyền Viêm Dương chưởng ra phải không?
Vân Dật Long gật đầu:
- Đúng vậy!
Quan Sơn Phụng băn khoăn:
- Tiểu muội e chẳng dễ dàng đâu, Long ca liệu thực hiện được chăng?
Vân Dật Long cười áo não:
- Trong hoàn cảnh này tiểu huynh không thể nào diễn luyện trước được, thật ra đó chỉ là trong ý nghĩ, còn thực hiện được hay không và uy lực ra sao thì chưa thể liệu trước được.
Trong khi nói đã cất bước chầm chậm đi tới, đứng giữa vòng vây và ngưng thần tìm kiếm người thật của Ba Đa Hồng.
Đột nhiên, tiếng la hét hổn loạn vang lên, mọi người đều thảy giật mình sửng sốt, định thần nhìn kỹ, chỉ thấy hai bóng người xông vào trong khói mù, đó chính là Trí Quang và Hải Ngu thiền sư.
Sau khi xông vào sương khói, hai người như có vẻ ngơ ngẩn, dáo dác nhìn quanh chẳng biết nên làm gì!
Vân Dật Long buột miệng kêu to:
- Hải Ngu thiền sư!
Trí Quang đại sư vẫn đờ đẫn đứng yên, Hải Ngu thiền sư thì nhanh chóng lao đến, ánh mắt ngậm vẻ băn khoăn, dừng lại cách chừng một trượng đứng ngây tại chỗ.
Vân Dật Long vội nói:
- Hải Ngu thiền sư hẳn không quên Vân Dật Long chứ?
Hải Ngu thiền sư vẫn ngây ngẩn nhìn Vân Dật Long, lẩm bẩm:
- Vân Dật Long... Vân Dật Long...
Vân Dật Long gật đầu lia lịa:
- Không sai, xem ra lão thiền sư hãy còn tỉnh táo, bây giờ...
Chưa kịp dứt lời Hải Ngu thiền sư bỗng hét to:
- Giết!
Vân Dật Long giật mình kinh hãi, tưởng đâu Hải Ngu thiền sư đã điên loạn, toan ra tay tấn công mình, ngờ đâu Hải Ngu thiền sư sau tiếng hét vang lại chạy về phía Trí Quang đại sư.
Trí Quang đại sư dáng vẻ nghiêm nghị chờ đợi, khi Hải Ngu thiền sư chạy đến trước mặt, hai người bỗng hét vang:
- Giết...
Tiếng hét vang rền tận mây xanh, đinh tai nhức óc.
Song đó thật là một điều lạ lùng và khôi hài, khiến nhóm Vân Dật Long thảy đều cảm thấy cười khóc dở. Đang khi mọi người chưa biết ứng phó ra sao, bỗng thấy bóng đỏ nhấp nhoáng, Ba Đa Hồng đã đứng cản trước mặt hai lão tăng.
Chỉ thấy Ba Đa Hồng tuy mặt vẫn cười, song ra vẻ bực mình quát:
- Hai người từ đâu đến? Sao lại la hét thế này hả?
Trí Quang và Hải Ngu đưa mắt nhìn nhau, bỗng lại cùng hét vang:
- Giết!
Song lần này không chỉ hét thôi, mà cùng lúc mỗi người tung ra một chưởng.
Ba Đa Hồng như vô cùng tức giận, nên không sử dụng ảo thuật và cũng chẳng tránh né, tay phải vung chưởng tiếp đón.
Bỗng nghe "bùng" một tiến rền rĩ, sương đen cuộn lên, cát đá bay mù mịt.
Vân Dật Long ngưng thần chú mắt, trông thấy hết sức rõ ràng, những thấy Trí Quang và Hải Ngu bị đẩy ra xa năm sáu trượng, rơi phịch xuống đất.
Vân Dật Long kinh hãi suýt nữa đã bật lên thành tiếng, bởi ngã mạnh thế kia nhất định là xương cốt gãy nát, táng mạng ngay tại chỗ.
Quay lại nhìn Ba Đa Hồng, thấy lão chỉ chao đi một cái đã đứng vững lại ngay.
Vân Dật Long nghe lòng trĩu xuống, bởi qua đó đủ chứng tỏ công lực của Ba Đa Hồng cao hơn Trí Quang và Hải Ngu rất nhiều.
Thế nhưng, quái sự lại xảy ra, Ba Đa Hồng bỗng hét to đầy vẻ kinh hoàng, như thể bị rắn độc cắn phải vậy.
Đồng thời, chỉ thấy lão như điên cuồng thò tay xuống dưới vạt áo lấy ra một ngọn trủy thủ, nắm chặt trong tay trái, bổ mạnh xuống vai phải, "soạt" một cái cánh tay phải bị tiện lìa.
Quan Sơn Phụng quay sang Vân Dật Long khẽ nói:
- Lão phiên tăng ấy phác giác bị trúng thủy độc nên mới chặt đi một cánh tay đấy!
Vân Dật Long đặt tay lên cuôi Trích Huyết kiếm, nghiến răng nói:
- Phiên tăng ấy tuy mất đi một cánh tay, nhưng Trí Quang và Hải Ngu đều đã táng mạng!
Thì ra hai lão tăng sau khi rơi xuống đất đã nằm yên không chút động đậy, dường như đã chết rồi.
Song Quan Sơn Phụng lại lắc đầu nói:
- Chưa chắc đâu!
Vừa dứt lời, bỗng thấy Trí Quang và Hải Ngu thiền sư cùng lúc đứng phắt dậy.
Vẻ cười trên mặt Ba Đa Hồng hoàn toàn tan biến, nhưng chỗ tay gãy vận công cầm máu rồi, chỉ thấy lão nghiến răng căm hờn nói:
- Bọn độc hòa thượng kia các ngươi từ đâu đến hả?
Trí Quang và Hải Ngu ánh mắt rừng rừng nhìn chốt vào mặt Ba Đa Hồng, hai người đều lặng thinh, như hoàn toàn không hiểu Ba Đa Hồng đã nói những gì.
Ba Đa Hồng nghiến răng trèo trẹo, gằn giọng nói:
- Hôm nay mà bổn pháp sư không băm vằm các ngươi ra làm muôn mảnh, thề quyết chẳng làm người nữa!
Cánh tay trái còn lại vung lên lao tới tấn công.
Trí Quang và Hải Ngu lại đưa mắt nhìn nhau, bỗng lại hét vang:
- Giết!
Nhưng lần này lại không xuất thủ, sau tiếng hét vang lập tức quay người phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Đồng thời, làm sương hồng chung quanh cùng hàng trăm ảo ảnh Ba Đa Hồng và những quỷ quái hung tợn thảy đều biến đi.