Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 67 : Trích huyết viêm dương chưởng, phiên tăng tán mạng

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long mừng rỡ:



- Quái lạ thật, tại sao bây giờ...



Quan Sơn Phụng tiếp lời:



- Hiển nhiên là vì Ba Đa Hồng bị mất một cánh tay nên đã không thể giở ảo thuật ra được nữa.



Vân Dật Long gật đầu:



- Đây quả là cơ may trời định cho ta trừ diệt lão phiên tăng này!



Trong khi nói đã tuốt Trích Huyết kiếm ra khỏi vỏ. Đây là lần đầu tiên chàng đã tuốt kiếm ra trước khi đối địch, đủ thấy chàng đã thận trọng đến dường nào.



Quan Sơn Phụng bỗng nắm tay Van Dật Long giữ lại khẽ nói:



- Qua công lực khi nãy đã giao thủ với Trí Quang và Hải Ngu thiền sư, lão phiên tăng này chẳng phải dễ đối phó, mặc dù lão đã mất đi một cánh tay, nhưng cũng không nên xem thường...



Vân Dật Long nhẹ gật đầu:



- Tiểu huynh hiểu, Phụng muội cứ an tâm!



Trong khi ấy Ba Đa Hồng đã sải bước đi tới.



Vân Dật Long tay cầm Trích Huyết kiếm, trừng mắt quát:



- Đứng lại!



Ba Đa Hồng liền chững bước, lúc này mặt lão đầy vẻ hiểm ác, cộng thêm toàn thân bê bết máu và cụt mất cánh tay, trông lão vô cùng ghê rợn.



Vân Dật Long cười lạnh lùng nói:



- Trước hết Vân mỗ xin khuyên tôn giá vài lời. Việc mất cánh tay chính là một bài học đáng giá cho tôn giá, tốt hơn hết tôn giá lập tức quay về Tây Tạng, ăn năn sám hối, sửa mình để sống an trong những tháng năm còn lại, bằng không...



Ba Đa Hồng gằn giọng:



- Hừ! Bằng không thì sao?



Vân Dật Long cười khẩy:



- Bằng không tôn giá sẽ trở thành cô hồn dã quỷ ở lại chốn Trung Nguyên!



Ba Đa Hồng cười ghê rợn:



- E rằng ngược lại đấy, ngươi đừng tưởng bổn pháp sư bị mất một tay là trở nên vô dụng, đó chỉ qua là nhất thời khinh suất, dù bổn pháp sư chỉ còn một tay, nhưng cũng vẫn có thể lấy mạng ngươi như thường... còn về hai tên hòa thượng kia, bổn pháp sư nhất định sẽ băm vằm họ thành muôn mảnh.



Vân Dật Long quét nhìn xung quanh:



- Vậy là Tôn giá không hề có ý sám hối chứ gì?



Ba Đa Hồng cười khẩy:



- Ngươi đã sắp chết đến nơi mà còn dám buông lời giáo huấn bổn pháp sư ư?



Đoạn tay trái vung lên, nhanh như chớp phóng ra một chưởng.



Vân Dật Long cũng liền vung động Trích Huyết kiếm, song thân thủ của Ba Đa Hồng quá nhanh và lại ra tay trước Vân Dật Long Trích Huyết kiếm chưa kịp khai triển thì chưởng kình đã ập tới.



"Bùng" một tiếng vang dội, Vân Dật Long đã bị đẩy bật ra xa ngoài một trượng.



Quan Sơn Phung hét lên một tiếng thảng thốt, vội tung mình lao tới, giọng đầy quan tâm hỏi:



- Long ca có sao không?



Vân Dật Long tuy bị đánh văng bật ra, song người không hề thọ thương, chỉ thấy mặt chàng nghiêm nặng, mắt chầm chặp nhìn vào Ba Đa Hồng đang cười vang và chầm chậm bước tới, quay sang Quan Sơn Phụng trầm giọng nói:



- Phụng muội, hãy lui ra xa ngoài hai trượng ngay!



Nghe giọng nói gay gắt của chàng, Quan Sơn Phụng bất giác thoáng giật mình, lập tức lùi ra xa.



Ba Đa Hồng từng bước tiến tới, trầm giọng nói:



- Bổn pháp sư đã hiểu hết bản lĩnh của ngươi rồi, Viêm Dương chưởng đã không làm hại được bổn pháp sư thì Trích Huyết kiếm lại càng vô tích sự...



Vân Dật Long bỗng quát to:



- Hãy còn cái lão không ngờ tới nữa!



Những thấy ánh bạc chớp ngời, nhanh như chớp lao thẳng vào ngực Ba Đa Hồng.



Ba Đa Hồng cười vang, chẳng thèm tránh né, một tay vung lên phạt ngang ra.



Vân Dật Long sửng sốt thầm nhủ:



- Chẳng lẽ lão quả là mình đồng da sắt, chẳng sợ đao kiếm hay sao?



Đồng thời lẹ làng nhún mình tung ngược ra sau, tránh khỏi chiêu quét ngang của Ba Đa Hồng, Trích Huyết kiếm vẫn giữ nguyên thế tiếp tục đâm nhanh tới.



Thế nhưng chàng bỗng cảm thấy hụt hẫng suýt nữa đã ngã nhào. Thì ra Trích Huyết kiếm rõ ràng đã đâm trúng vào người Ba Đa Hồng, song lại như đâm vào hư không vậy.



May nhờ Vân Dật Long kinh công trác tuyệt, tả chưởng lẹ làng tung ra một luồng ám kình xuống đất, thừa thế nhẹ nhàng hạ xuống.



Vừa mới đứng vững, chỉ nghe Ba Đa Hồng cười vang nói:



- Vân Dật Long, ngươi còn kém bổn pháp sư xa lắm... kiếm pháp của ngươi tuy huyền diệu, nhưng đối với bổn pháp sư chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi!



Vân Dật Long thu kiếm buông tiếng cười gằn:



- Đó chẳng qua lão đã cậy vào ảo thuật tà đạo, còn như nếu luận về chân tài thực học, e chưa chắc lão đã hơn được Vân mỗ...



Ba Đa Hồng tức tối:



- Ảo thuật cũng kể được là một môn kỳ học võ lâm, kỳ thực dù bổn pháp sư không dùng ảo thuật thì ngươi cũng chẳng thể nào cầm cự được trên ba chiêu.



- Hừ, vậy là lão xem thường kiếm thuật của Vân mỗ phải không?



Ba Đa Hồng cười ngạo nghễ:



- Mặc dù bổn pháp sư chỉ còn một cánh tay, nhưng cũng chẳng xem kiếm thuật của ngươi ra gì cả!



Vân Dật Long tức giận:



- Vậy thì chúng ta hãy đánh cuộc thử xem!



Ba Đa Hồng thoáng ngạc nhiên, song liền tức cười nói to:



- Ngươi muốn đánh cuộc gì nào?



- Lão cho rằng Vân mỗ không cầm cự nổi ba chiêu, có lẽ đó không phải là những lời khoác lác chứ?



- Hừ, bổn pháp sư thân phận thế nào mà lại khoác lác với ngươi chứ?



Vân Dật Long nghiêm giọng:



- Vậy thì tốt, Vân mỗ sẽ quyết đấu với lão ba chiêu!
Vân Dật Long mặt nóng ran, Quan Sơn Phụng càng thẹn đến cúi gầm mặt, không dám ngẩng lên nữa.



Triển Ngọc Mai quay sang cười nhẹ nói tiếp:



- Nhi nữ giang hồ sao lại rụt rè nhút nhát thế này? Long đệ hãy đưa Phụng muội cùng Huyết Si và Huyết Phật về Kim Bích Cung trước đi!



Vân Dật Long bẽn lẽn gật đầu:



- Mai tỷ, xin cho tiểu đệ được hỏi, chẳng hay Linh mã...



Triển Ngọc Mai cười:



- Khi tỷ tỷ quyết định rời bỏ Thanh Dương Lãnh, đã bí mật sai người đưa Linh mã về Kim Bích Cung rồi, có lẽ hiện đang ở trong cung đợi Long đệ đấy!



Vân Dật Long mỉm cười lặng thinh. Thế là dưới sự sắp sếp của Triển Ngọc Mai, chàng cưỡi chung chim bằng với Quan Sơn Phụng, cùng Huyết Si và Huyết Phật lên đường cấp tốc trở về Kim Bích Cung.



* * *



Trong Kim Bích Cung đèn sáng choang đón mừng sự trở về của Cung chủ và phu nhân tương lai.



Mặc dù sư hận chưa rửa, thân thù chưa báo, song danh tiếng của Kim Bích Cung đã lại trùng chốn giang hồ, Bạch Kiếm Linh Mã lại làm rúng động võ lâm. Đồng thời, vạch trần mọi hành vi giả nhân giả nghĩa của Chính Nghĩa Đoàn công bố Quân Trung Thánh chính là chủ nhân Huyết Bi, và người đủ khả năng để đối đầu với Chính Nghĩa Đoàn cũng có Kim Bích cung chủ Vân Dật Long.



Bởi các nhân tố ấy, toàn thể mọi người trong Kim Bích Cung thảy đều vui mừng hớn hở, tiếng hoan hô long trời lở đất như thể là ngày hội lớn.



Trong cung đại thiết yến tiệc khoản đãi mọi người.



Vân Dật Long, Quan Sơn Phụng và lão Triển Bằng ngồi trên thủ tọa, tiếp đến là Song Hồ và Độc Mãng, Ngũ Vệ, cùng tất cả môn nhân ngồi theo thứ tự.



Mọi người vui vẻ ăn uống, nhưng đến tuần rượu thứ ba, bỗng thấy một môn nhân thủ vệ mang vào một tấm bái thiếp, trao tận tay Vân Dật Long, bên ngoài viết năm chữ:



"Vân cung chủ thân giám"



Ai lại gởi bái thiếp đến trong lúc này thế nhỉ?



Vân Dật Long lòng đầy thắc mắc, vội vàng mở bái thiếp ra xem, chỉ thấy bên trong là một lá thư bằng giấy đỏ được viết một cách chăm chút:



"Kim Bích Cung với Chính Nghĩa Đoàn đã bao năm kề cận bên nhau mà lại chưa một lần thăm hỏi, thật lấy làm hối tiếc. Nay nhân dịp Vân cung chủ hồi cung, rất mong cùng được bàn về đại sự an nguy chốn võ lâm. Nếu thuận tiếp kiến, xin hãy chọn nơi kín đáo, kẻo tai mắt nhiều có điều bất tiện"



Bên dưới ký tên chính là Huyết Bi tôn chủ nhân Quân Trung Thánh.



Vân Dật Long chau chặt mày kiếm, lòng hết sức bồn chồn lo lắng, chẳng phải chàng sợ gì đến sự viếng của Quân Trung Thánh, mà là tin tức của lão quá nhanh, chàng chỉ mới về Kim Bích Cung mà lão đã hay biết rồi.



Vậy thì Triển Ngọc Mai cùng quần hào trên đường đến thái sơn phải chăng lão cũng đã phát giác, nếu đúng như vậy thì họ chẳng phải đã bị rơi vào vòng nguy hiểm ư?



Đồng thời, vì sao Quân Trung Thánh lại đệ thiếp cầu kiến? Lão có âm mưu hay sự uy hiếp gì?



Vân Dật Long càng suy nghĩ càng thêm hoài nghi…



Gã thủ vệ thấy chàng thừ ra suy nghĩ bèn nóng lòng nói:



- Thỉnh thị cung chủ… có tiếp kiến vị khách ấy hay không?



Vân Dật Long bừng tỉnh:



- Người đó như thế nào?



- Một lão nhân cụt tay!



- Ngoài ra còn ai nữa không?



Gã thủ vệ lắc đầu:



- Không chỉ mỗi mình lão ta thôi!



Vân Dật Long gật đầu:



- Thư phòng của bổn cung chủ trước đây bây giờ còn hay không?



Gã thủ vệ vội đáp:



-Phụng mệnh lão tổng quản, thư phòng hằng ngày đều được quét dọn, Cung chủ có thể sử dụng bất kỳ lúc nào!



Vân Dật Long trầm ngâm:



-Tốt lắm, hãy mời người khách ấy vào thư phòng dùng trà trước, bảo là bổn cung sẽ đến ngay!



-Tuân lệnh!



Gã thủ vệ thoái lui ba bước, quay người bỏ đi ra.



Vân Dật Long liền quay trở vào đại sảnh, đến gần lão Triển Bằng khẽ nói:



-Tình hình bố phòng trong cung ra sao?



Lão Triển Bằng chưa hay biết việc có người khác đến viếng, nghe chàng hỏi vậy không khỏi ngạc nhiên nói:



-Cung chủ sao bỗng dưng lại hỏi về việc ấy?



Vân Dật Long chợt động tâm, cười đáp:



-Bổn cung chủ chỉ buột miệng hỏi vậy thôi!



Lão Triển Bằng nghiêm giọng:



-Mọi cơ quan thiết bị trong bổn cung đều do một tay lão cung chủ đôn đốc bố trí, vô cùng lợi hại, một khi phát động dù là con chim nhỏ cũng không thể nào ra vào được, và các nơi phòng thủ đều là cao thủ bậc nhất của bổn cung, xin cung chủ hãy an tâm!



Vân Dật Long trầm ngâm gật đầu:



-Tốt lắm, yến tiệc đêm nay đến đây được rồi, và xin phiền lão tổng quản hãy đôn đốc và tăng cường việc canh phòng, kẻo xảy ra bất trắc…



Lão Triển Bằng gật đầu:



- Vâng, vâng…



Song lại thắc mắc nhìn Vân Dật Long hỏi:



- Cung chủ, thật ra có chuyện gì xảy ra vậy?



Lúc này Quan Sơn Phụng và Ngũ Vệ cũng lần lược tiến gần, mọi người với ánh mắt thắc nhìn Vân Dật Long, trông chờ chàng cho biết rõ nguyên nhân.



Vân Dật Long thấy vậy đành giơ tấm danh thiếp trong tay lên nói:



- Thật chẳng giấu diếm, Quân Trung Thánh đã vào bích cung rồi!



- Ồ…



Mọi người thãy đều bật tiếng sửng sốt.



Vân Dật Long nghiêm giọng nói tiếp:



- Quân Trung Thánh chỉ đến đây một mình và đã được bổn cung chủ mời vào trong thư phòng, tốt hơn hết mọi người hãy ở yên bổn vị, không nên hoảng hốt, để bổn cung chủ đến gặp lão…



Chưa dứt lời đã cất bước đi ngay.