Bách Luyện Thành Thần

Chương 104 : Mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Giờ phút này, ba người phản ứng nhanh nhất lần lượt là La Chinh, Chúc Thiên Lai và Lâm Canh.



Nhưng tốc độ của con người thua xa yêu tướng.



Con yêu tướng kia xông tới gần Chu Thiên Ngưng liền vươn một cánh tay bắt được nàng, sau đó vội vàng chạy mất.



Chu Thiên Ngưng không ngờ việc sử dụng Kinh Long tấn công lại để nó thừa cơ bắt được nàng. Khuôn mặt nàng lộ vẻ hoảng sợ bất an, đồng thời nàng cũng giãy giụa kịch liệt. Tiếc rằng, sức lực của Chu Thiên Ngưng kém xa yêu tướng. Cánh tay con yêu tướng kia chỉ nhẹ nhàng siết chặt một chút, nàng liền hôn mê bất tỉnh.



Thấy Chu Thiên Ngưng bị bắt đi, tất cả mọi người đều biến sắc. Sắc mặt mấy nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong lại càng tái nhợt. Dù sao Chu Thiên Ngưng cũng là nhân vật nòng cốt của Ngọc Nữ Phong.



“Làm sao bây giờ? Chu sư tỷ bị yêu tướng bắt đi!”



“Ai có thể cứu nàng?”



“Rơi vào tay Yêu tộc, chỉ sợ sư tỷ lành ít dữ nhiều.”



Những nữ đệ tử này trừ than khóc ra cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.



Sắc mặt Lâm Canh, Chúc Thiên Lai và mấy đệ tử nội môn cũng có chút âm trầm. Vốn tưởng rằng hôm nay, dựa vào La Chinh, trận chiến này có thể chiến thắng vang dội, thậm chí sáng tạo ra kỳ tích đối đầu với yêu tướng. Không ngờ cuối cùng lại bị yêu tướng đánh lén một chiêu.



Đuổi theo? Quả thực là suy nghĩ viển vông.



Mặc dù Chúc Thiên Lai có thể giao chiến với một gã yêu tướng mà không yếu thế, nhưng muốn kết liễu hay truy đuổi một con yêu tướng là việc không thể.



La Chinh đứng bất động tại chỗ, ánh mắt phức tạp.



Bình thường, La Chinh có lẽ sẽ không nhiều chuyện, xông pha đi cứu một người con gái mới quen biết không lâu. Nhưng vẻ mặt của Chu Thiên Ngưng khi bị Yêu tộc bắt đi làm cho hắn nhớ tới muội muội của mình, La Yên.



Ngày ấy ở Luyện Ngục Sơn, mặc dù La Chinh không thấy rõ vẻ mặt của La Yên, nhưng chắc hẳn La Yên cũng hoảng hốt, bất lực như Chu Thiên Ngưng vậy!


Chúc Thiên Lai cười nhạt một tiếng, đếm số lượng đệ tử Thiên Nộ Phong: “Một hai ba bốn năm, sáu bảy tám chín mười. Không ai trong các ngươi bỏ mạng, nói vậy đi dạo trong rừng rậm Thương Khung hẳn rất thú vị?”



“Chúng ta cũng gặp mấy đợt yêu binh. Lời này của ngươi là có ý gì?” Gia Cát Diệp càng nhíu chặt mày. Hắn nghĩ mãi mà không rõ Chúc Thiên Lai có ẩn ý gì.



Chúc Thiên Lai cười ha hả: “Lần này, trong đám trinh sát của Yêu tộc ở rừng rậm Thương Khung không chỉ có yêu binh bình thường, mà còn có không ít yêu tướng trà trộn vào.”



“Cái gì? Yêu tướng?” Mặt Gia Cát Diệp biến sắc.



Sắc mặt các đệ tử Thiên Nộ Phong đều toát ra vẻ sợ hãi.



Trên đường đi, tâm trạng của bọn họ vô cùng thư thái. Chỉ có mấy con yêu binh mà thôi, đệ tử nội môn chỉ cần phát huy thật tốt thì đối phó với những yêu binh kia chỉ đơn giản như thái rau.



Nhưng khi bọn họ nghe được hai chữ “yêu tướng” thì đều hiểu được trong đó có bao nhiêu hung hiểm. Ít nhất ở Thiên Nộ Phong không ai có thể đối phó với yêu tướng. Gặp yêu tướng sợ rằng ngay cả chạy trốn cũng không làm được, ngoài chịu chết ra thì không còn con đường thứ hai để lựa chọn.



“Biết tại sao ta nói ngươi không có tư cách khiêu chiến La Chinh không?” Trong mắt Chúc Thiên Lai thoáng hiện lên cao ngạo: “La Chinh đã giết chết một con yêu tướng.”



Lâm Canh đột ngột xen lời: “Không, là hai con! Lúc trước hắn đã giết chết một con!”



Nghe được lời nói của Chúc Thiên Lai và Lâm Canh, vẻ mặt Gia Cát Diệp vô cùng đặc sắc. Sắc mặt hắn liên tục vặn vẹo thay đổi, cuối cùng hét lên: “Không thể nào!”



Chúc Thiên Lai không muốn lằng nhằng với Gia Cát Diệp nữa. Hắn nâng Hắc Bạch song kiếm trong tay lên: “Dù ngươi có tin hay không, sau này nếu gặp La Chinh, ngươi có thể tìm hắn khiêu chiến. Ta bảo đảm ngươi sẽ thảm bại giống một con chó mà thôi. Hơn nữa, ta khuyên ngươi không nên gây chuyện ở đây. Nếu ngươi sợ chết thì hãy biết điều ở cạnh chúng ta. Nếu không sợ, các ngươi có thể lựa chọn rời đi. Nhưng nếu gây chuyện ở đây… Ta nghĩ mười người các ngươi hẳn không ai là đối thủ của ta.”



Những lời này của Chúc Thiên Lai, nhất thời khiến đám đệ tử Thiên Nộ Phong tiến thoái lưỡng nan.



Ở lại thì quá mất mặt, người ta đã chế nhạo mình như vậy rồi. Còn đi ư? Nghe nói trong rừng rậm Thương Khung có yêu tướng! Nếu gặp một con yêu tướng, vận mệnh bọn họ sẽ thê thảm đến mức nào?



Sau một hồi suy đi nghĩ lại, đám người Thiên Nộ Phong vẫn quyết định ở lại. Mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!



Còn vấn đề giữa La Chinh và Gia Cát gia… Đó là chuyện của Gia Cát Diệp, liên quan gì tới bọn họ chứ?