Bách Luyện Thành Thần

Chương 107 : Dù chết cũng không ngã xuống

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Dù là Yêu tộc, Nhân tộc, Ma tộc hay các chủng tộc có trí tuệ khác, nếu chúng có trí thông minh, có khả năng suy nghĩ tự chủ, vậy chúng cũng sẽ có cảm xúc như con người.



Yêu thích, sợ hãi, bi thương...



Đám yêu tướng kia thấy La Chinh cả người đẫm máu vậy mà lại sừng sững không ngã, cũng cảm nhận được sự bất khuất và khí thế của hắn, vì thế chúng đều bị giật mình đến đơ người, nhất thời không có con yêu tướng nào xông lên.



“ La Chinh... La Chinh, ngươi không cần lo cho ta, nếu ngươi có thể chạy thoát, thì cứ chạy đi!” Hai mắt Chu Thiên Ngưng đã đầy lệ, nhẹ giọng nói.



Thân hình La Chinh cũng không cao lớn, nhưng giờ phút này lại để lại một dấu ấn khó phai trong lòng nàng.



Nghe được lời Chu Thiên Ngưng nói, La Chinh bèn nghiêng đầu nhìn sang, nhưng vẫn không đáp lại mà chỉ cười một cách thản nhiên.



Nụ cười này, khiến lòng người cảm thấy ấm áp.



Một thanh phi đao, một thân đẫm máu, đối đầu trực diện với những con yêu tướng kia.



“Kéc kéc kéc...” Con yêu tướng đang bắt giữ Chu Thiên Ngưng dùng ngôn ngữ của Yêu tộc nói mấy câu.



Đám yêu tướng đang vây quanh La Chinh liền bắt đầu hành động, xem ra lúc này chúng muốn cùng xông lên.



Một khối chân khí Thiên Ma màu tím thẫm dâng lên trong tay La Chinh. Lúc này, La Chinh rút hết tất cả chân khí Thiên Ma trong cơ thể ra, dùng phi đao bảo hộ trước ngực, tay còn lại siết thành nắm đấm, không ngừng tỏa ra chân khí Thiên Ma.



Ý tứ của hắn rất đơn giản, không sợ chết thì cứ việc đến đây!



Con yêu tướng đầu tiên vọt lên, La Chinh lui về phía sau tránh đi, nhưng một con yêu tướng khác lại đâm xương nhọn về phía ngực hắn. Đối mặt với chiếc xương kia, La Chinh cũng không tránh mà để mặc nó đâm vào cơ thể, không chỉ thế, hai chân hắn còn dùng lực, đẩy thân thể qua.



“Phập!”



Đúng lúc bị xương nhọn đâm qua người thì La Chinh cũng đã tới gần sát con yêu tướng kia.



Xương nhọn đâm qua lưng La Chinh đã chuyển từ màu đồng cổ thành màu đỏ tươi, từng giọt máu rơi xuống dọc theo mũi nhọn của chiếc xương.



Con yêu tướng kia thấy La Chinh với bộ dáng hoàn toàn không sợ chết, dám để mặc chiếc xương nhọn đâm xuyên qua ngực để tiếp cận nó thì lập tức luống cuống. Nó muốn bẻ gãy chiếc xương nhọn, kéo giãn khoảng cách với La Chinh.



Nhưng đã quá muộn.




Giữa không trung, có một người đang trôi lơ lửng.



Đó là một người đàn ông trung niên mặc một bộ áo đạo sĩ bẩn thỉu, sắc mặt đỏ hồng, tóc tai tán loạn, nhìn vô cùng lôi thôi.



Hai mắt Chu Thiên Ngưng vốn đã đờ đẫn, khi nhìn thấy người kia, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ vui mừng cực độ: “Nhị bá!”



Người đàn ông sắc mặt hồng nhuận này chính là Nhị bá của Chu Thiên Ngưng, Chu Phi Hàng.



Tại Chu gia, trong hàng trưởng bối, thực lực Chu Phi Hàng cũng có thể xếp trong nhóm ba người đứng đầu, am hiểu thuật lấy chân nguyên hóa thành kiếm. Nhưng tính cách ông lại có chút lôi thôi, ngày thường ra ngoài đều không chú ý ăn mặc, cho nên người ngoài đặt cho ông một biệt danh là “Kiếm tiên lôi thôi“.



“Thiên Ngưng! Cháu không sao chứ? Ta nhận được tin cháu truyền đến nên bay vội tới đây!” Chu Phi Hàng thấy Chu Thiên Ngưng có vẻ không có gì đáng ngại, trong lòng mới xem như bình tĩnh lại, đồng thời giẫm lên một thanh kiếm nhỏ màu bạc, bước chầm chậm từ trên trời xuống trước mặt Chu Thiên Ngưng.



Trong nháy mắt bị con yêu tướng kia bắt cóc, Chu Thiên Ngưng đã phát động Khuy Thiên Lý do Chu gia đặc chế. Chiếc Khuy Thiên Lý này là do Thần Châm - Chu gia đặc biệt thiết kế cho chính người Chu gia, chỉ cần phát động, đệ tử Chu gia ở gần Khuy Thiên Lý nhất sẽ nhận được tin tức!



Nhưng Khuy Thiên Lý cũng có điểm yếu rất lớn, đó là tốc độ ra tay của con người quá nhanh, đương nhiên người nhận được tin không thể đuổi đến kịp lúc, thường thường khi chạy tới nơi thì cũng đã muộn.



Chu Phi Hàng vốn đại diện cho Chu gia đi đến thành Bạch Đế, lên chiến trường Tu La trảm yêu, nhưng lần này bởi vì thành Bạch Đế xảy ra chuyện lớn nên ông buộc phải rời khỏi thành. Vừa lúc ông cách rừng rậm Thương Khung cũng không xa, cho nên khi nhận được tin tức do Khuy Thiên Lý truyền đến thì lập tức bay nhanh tới đây.



Điều này cho thấy mạng Chu Thiên Ngưng hẳn là chưa đến lúc tuyệt!



“Nhị bá, cháu không sao! Cháu không sao! Mau cứu hắn! Mau cứu La Chinh!” Chu Thiên Ngưng vẻ mặt kích động, vừa khóc thút thít vừa nói.



Chu Phi Hàng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy La Chinh cả người đẫm máu, sau đó thấy mấy thi thể yêu tướng nằm bên người La Chinh, sắc mặt cũng khẽ biến đổi.



Nhìn La Chinh trẻ tuổi như thế, hẳn cũng là đệ tử Thanh Vân Tông tham gia thử luyện trảm yêu giống như Chu Thiên Ngưng. Tên nhóc này vậy mà lại có năng lực một mình giết chết một đám yêu tướng?



Trường bào trắng!



Nếu như ông nhớ không lầm, trường bào trắng hẳn là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông!



Sau đó Chu Phi Hàng lại ngửi mấy cái, hai mắt liền trợn càng to, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, ông ngửi được mùi chân khí còn sót lại, tên nhóc này còn không phải là cao thủ Tiên Thiên, hắn mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên?



(1)Hạch đào: hay còn gọi là quả óc chó.