Bách Luyện Thành Thần

Chương 108 : Tên thần y lòng dạ đen tối

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Chu Phi Hàng quanh năm chinh chiến bên ngoài nên cũng đã có chút xa lạ với Thanh Vân Tông, ông chỉ nhớ rõ, trong Thanh Vân Tông có chia nội môn ngoại môn, còn về thực lực của ngoại môn có đến Tiên Thiên Cảnh hay không thì ông không rõ lắm.



Nhưng từng tia chân khí truyền đến từ trên người La Chinh khiến ông có thể khẳng định, tên nhóc cả người đẫm máu trước mắt, quả thực chỉ có thực lực Nửa Bước Tiên Thiên, có điều chân khí trong cơ thể hắn có chút cổ quái.



Với cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên mà có thể chiến đấu được đến mức này, cho dù là kẻ mạnh như Chu Phi Hàng cũng cảm thấy khó có thể tin nổi.



Chu Phi Hàng bước lên hai bước, nhìn La Chinh vẫn đứng sừng sững không ngã giống như một bức tượng, vươn ngón tay đặt lên một sợi kinh mạch trên gáy La Chinh.



“Ngũ tạng bị thương, kinh mạch đứt gãy... Thương thế như này mà vẫn có thể đứng vững không ngã, nghị lực này...” Chu Phi Hàng chậc chậc cảm thán, quay đầu lại hỏi: “Nha đầu Thiên Ngưng, tên nhóc này là gì của cháu?”



“Nhị bá, người không cần lo việc hắn là ai, người nhất định phải cứu sống hắn.” Chu Thiên Ngưng run giọng nói: “Hắn còn có thể cứu được không?”



Chu Phi Hàng cười hắc hắc: “Tên nhóc này thể trạng mạnh mẽ, bị thương nặng vậy mà vẫn còn có thể giữ lại một hơi, biện pháp cứu hắn thì tất nhiên là có, hơn nữa không chỉ có một, nhưng dù là biện pháp nào thì cũng phải trả cái giá không rẻ, cho nên ta mới hỏi, hắn là gì của cháu?”



Chu Phi Hàng đã chứng kiến quá nhiều chuyện sinh tử, vì Chu Thiên Ngưng, dù phải trả giá bao nhiêu ông cũng không quan tâm, nhưng nếu là vì một tên nhóc không rõ lai lịch, ông cũng không nhất thiết phải dốc toàn lực, cho nên mới hỏi như vậy.



“Hắn... Hắn là ân nhân cứu mạng của cháu, hắn là vì cứu cháu nên mới biến thành như vậy...” Chu Thiên Ngưng nhìn La Chinh với ánh mắt phức tạp.



Kỳ thật với kinh nghiệm của Chu Phi Hàng, chỉ nhìn qua ông đã biết La Chinh là vì cứu Chu Thiên Ngưng mới bị như thế. Câu hỏi vừa rồi, chỉ là để chứng minh một phỏng đoán của ông mà thôi. Ông nhìn Chu Thiên Ngưng mang vẻ mặt kia thì mỉm cười. Làm trưởng bối, ông cũng không tiện hỏi nhiều, vì thế liền nói: “Vậy được rồi. Nếu đã như vậy, người này, chúng ta nhất định phải cứu!”



Nói rồi, ngón tay Chu Phi Hàng búng khẽ một cái, trong tay ông xuất hiện một luồng chân nguyên sáng lấp lánh, luồng chân nguyên kia vừa xuất hiện liền biến thành một cây kim châm.



Thần Châm - Chu Gia không chỉ am hiểu ám khí, trên thực tế, Chu gia thành danh chính là nhờ một bộ châm pháp tên là Âm Dương Đại Thần Châm. Bộ châm pháp này không những có thể dùng để ngăn địch, mà còn có thể dùng để cứu người.



Trước mắt, Chu Phi Hàng không thể xử lý được thương thế của La Chinh, nhưng dùng Âm Dương Đại Thần Châm bảo vệ sự sống của hắn thì vẫn làm tốt.



“Bụp!”



Chu Phi Hàng điểm một cái, chiếc kim châm thật dài liền chui thẳng vào huyệt Thần Khuyết của La Chinh.
Cuối cùng Chu Phi Hàng ngắt lời Chu Thiên Ngưng: “Được rồi, được rồi. Phí trị liệu cho La Chinh cứ tính trên đầu ta là được!”



Nghe Nhị bá nói vậy, mặt Chu Thiên Ngưng mới lộ ra tươi cười giảo hoạt.



Sau đó Chu Phi Hàng đi gõ cửa tòa nhà màu trắng kia. Người ra mở cửa tuổi cỡ trung niên, lưng hơi còng, có hai vệt râu cá trê, mắt thì nhỏ như mắt chuột, lộ ra vẻ khôn khéo.



“Tiết Thái Bình, ta đến tìm ngươi cứu người!” Chu Phi Hàng tức giận nói.



Tiết Thái Bình nhìn thấy Chu Phi Hàng tới cửa thì cười hai tiếng rất âm hiểm, the thé nói: “Là ngươi à, Chu Phi Hàng. Không phải lần trước ngươi nói cả đời cũng sẽ không đến tìm ta nữa sao?”



Giữa hai người này đã từng có một vài mâu thuẫn.



Nguyên nhân là vì tên Tiết Thái Bình này quá mức tham lam, tuy y thuật của hắn cao, nhưng giá cả hắn báo ra cũng đủ để hù chết người.



Lần trước Chu Phi Hàng mang theo một vị chiến hữu bị thương từ trên chiến trường Tu La tới tìm Tiết Thái Bình, bị y gian ác xẻo thịt một đao, cho nên Chu Phi Hàng vẫn luôn vô cùng căm phẫn, thậm chí còn cho y bốn chữ đánh giá: diệu thủ lang tâm(1)!



Chu Phi Hàng còn nói, về sau dù chết trên chiến trường Tu La cũng sẽ không tới tìm Tiết Thái Bình trị liệu nữa.



“Ông đây trả tiền còn không được sao?” Chu Phi Hàng nói lùng bùng trong miệng. Ông cũng rất buồn bực, nếu không phải vì Chu Thiên Ngưng thì còn lâu ông mới tìm cái thằng cha tham lam này.



Tiết Thái Bình lại cười the thé rồi nói: “Cứ có tiền là được, con người của ta lúc nào cũng chỉ nhận tiền, không nhận người, đương nhiên cũng sẽ không nhớ hiềm khích lúc trước, hắc hắc!”



Sau đó Tiết Thái Bình liền dẫn ba người bọn họ vào trong phòng.



Chu Phi Hàng đặt La Chinh ở trên một cái giường ngọc cạnh đó.



(1)Diệu thủ lang tâm: Bàn tay kỳ diệu nhưng lòng dạ như chó sói. Ý chỉ tay nghề y thuật của Tiết Thái Bình thì rất tốt, chỉ có điều hắn lòng dạ độc ác, tham lam mà thôi.