Bách Luyện Thành Thần

Chương 109 : Chiến trường tu la

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Tiết Thái Bình chậm rì rì bước đến, đánh giá cơ thể bị đâm vô vàn lỗ của La Chinh một chút, nhíu mày nói: “Người này đã bị xương nhọn đâm cho thành cái sàng rồi, sao lại thảm như vậy!”



“Nếu không thảm như vậy, ta còn cần tìm đến ngươi sao?” Chu Phi Hàng tức giận nói. Nếu là trọng thương bình thường, trong tay ông có đến mấy loại đan dược tốt có thể chữa khỏi cho La Chinh. Nhưng hiện tại La Chinh chỉ còn một chút hi vọng sống sót, rơi vào đường cùng, ông cũng chỉ có thể lựa chọn cái phương pháp đốt tiền này.



Tiết Thái Bình giơ ngón tay thô ngắn ra, chậm rãi ấn xuống cổ La Chinh, đồng thời cẩn thận tránh kim châm trên người hắn.



Ngón tay của Tiết Thái Bình một đường di chuyển thẳng xuống dưới, cuối cùng ấn lên vùng đan điền của La Chinh, bỗng nhiên sắc mặt của y biến đổi.



“Thân thể tên nhóc này... thực quỷ dị! Ta đã chẩn đoán bệnh cho không tới một vạn thì cũng tám ngàn người, nhưng chưa từng gặp phải thân thể thế này!” Tiết Thái Bình nói đầy kinh ngạc.



“Khà khà, dựa vào thực lực Nửa Bước Tiên Thiên mà một mình tiêu diệt vài con yêu tướng, nếu nói tên nhóc này không có chỗ nào đặc biệt, đánh chết ta cũng không tin!” Chu Phi Hàng biết rõ, tất cả những người có bản lĩnh tất nhiên đều có chỗ hơn người.



Có người có thể tu luyện công pháp đặc biệt, có người nắm giữ pháp bảo đặc biệt, cũng có người có được năng lực đặc biệt.



Thế giới lớn như vậy, người kỳ tài trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, đáng lẽ với hiểu biết của Chu Phi Hàng và Tiết Thái Bình thì cũng không nên kinh ngạc quá mức đến thế, nên Chu Phi Hàng liền nói thêm: “Tiết Thái Bình, ta nói này, đừng có mà giả bộ, ngươi chỉ định tăng giá lên thôi chứ gì. Ta cảnh cáo ngươi, một vừa hai phải thôi.”



Bị Chu Phi Hàng nhìn thấu tâm tư, Tiết Thái Bình xấu hổ cười cười: “Ta nói thật mà, ngươi xem kinh mạch của tên nhóc này, cứng như sắt thép, không giống như bằng máu thịt, khắp thiên hạ này còn tìm ra được người thứ hai như vậy sao?”



“Ít nói nhảm thôi, nói trọng điểm đi!” Chu Phi Hàng tức giận nói.



Tiết Thái Bình gật gật đầu rồi mới lên tiếng: “Người này chỉ là bị thương nặng, ngũ tạng bị hủy, sức sống suy yếu, ta có thể cứu chữa cho hắn, nhưng giá cả phải là con số này!” Nói rồi, Tiết Thái Bình vươn ra ba ngón tay.



“Ba mươi viên Phương Tinh?” Chu Phi Hàng hỏi.



“Ha!” Tiết Thái Bình cười nhạo: “Ba nghìn viên!”



Khuôn mặt đỏ rực của Chu Phi Hàng lúc này lại càng thêm đỏ, thét to lên: “Ba nghìn viên, ngươi giết ta đi!”



“Nếu không chịu, ngươi cứ mang người đi. Trong thành Bạch Đế này sợ là khó có thể tìm ra người thứ hai có thể trị liệu cho hắn.” Tiết Thái Bình phất phất tay nói.



“Ba nghìn viên Phương Tinh, ta trả.” Lúc này, Chu Thiên Ngưng vốn vẫn luôn im lặng đứng một bên đột nhiên nghiêm mặt nói.



“Thôi, thôi. Nha đầu Thiên Ngưng, ta đã đồng ý với cháu, sao có thể để cháu bỏ tiền? Số tiền kia Nhị bá cháu vẫn chi nổi.” Chu Phi Hàng rầu rĩ lên tiếng: “Không phải chỉ là ba nghìn viên Phương Tinh thôi sao? Coi như quà gặp mặt cho chàng rể tương lai.”



Nghe Chu Phi Hàng nói vậy, mặt Chu Thiên Ngưng lập tức đỏ bừng hết lên, giận dỗi nói: “Nhị bá! Người nói bậy gì đó! Ta mới quen hắn được một ngày!”



Chu Phi Hàng cười ha hả nói: “Một ngày thì đã làm sao? Sợi nhân duyên quanh co ngàn dặm, ta chưa từng thấy cháu vì ai mà lo lắng như vậy cả.”




Nhìn bộ dáng vội vàng lo lắng của La Chinh, Chu Thiên Ngưng lại khẽ mỉm cười nói: “Ngươi hình như rất lo lắng?”



La Chinh chợt bật cười: “Ta có gì phải lo lắng? Trời sụp thì tất nhiên có người cao chống đỡ, Yêu Vương tất nhiên lợi hại, nhưng Nhân tộc Đông Vực chúng ta cũng không kém gì!”



Điều La Chinh nghĩ cũng không phải không có lý, lần này tuy Yêu tộc tập kết đại quân lớn chưa từng có, nhưng Đế Quốc Phần Thiên cũng phái không ít cường giả đến tọa trấn. Thành Bạch Đế đóng giữ nơi này nhiều năm như vậy, cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với nguy cơ lớn, mỗi lần đều có thể bình yên vượt qua, vậy lần này cũng sẽ không ngoại lệ.



“Đúng rồi, chúng ta đã rời khỏi rừng rậm Thương Khung, vậy những đệ tử Thanh Vân Tông khác thì sao?” So với an nguy của thành Bạch Đế, La Chinh càng quan tâm an nguy của đệ tử Thanh Vân Tông hơn.



“Yên tâm, bởi vì trong rừng rậm Thương Khung xuất hiện yêu tướng nên thành Bạch Đế đã phái người đi đưa tất cả bọn họ về đây rồi. Để ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ.”



Chỉ chốc lát sau, Chu Thiên Ngưng đã đưa La Chinh đi tới chỗ ở được thu xếp tạm thời cho đệ tử Thanh Vân Tông. Đó là một tòa nhà rộng rãi trong quân doanh, sau khi La Chinh đi vào, đầu tiên liền thấy được đám người Lâm Canh, Hách Thế Các.



“La Chinh! Ngươi không sao chứ?” Lâm Canh nhìn thấy La Chinh, ánh mắt lập tức sáng ngời.



Bọn họ đã biết La Chinh còn sống, nhưng hai ngày này La Chinh còn đang dưỡng thương, bọn họ cũng vô cùng quan tâm tình hình khôi phục của La Chinh.



La Chinh nhún vai cười nói: “Ngươi xem ta giống như là có việc gì sao?”



Lúc này, đám người Chúc Thiên Lai bên Thiên Nhất Phong cũng vây lại đây, hiển nhiên vô cùng quan tâm đến La Chinh.



Mọi người vây quanh La Chinh, hàn huyên vài câu, La Chinh đã biết trong lần thử luyện trảm yêu này, đệ tử Thanh Vân Tông tổn thất nghiêm trọng.



Dường như mỗi phong đều có thương vong, thảm nhất chính là Hắc Nham Phong, vì bảo vệ đệ tử Ngọc Nữ Phong rời đi nên mười đệ tử Hắc Nham Phong đều đã bỏ mạng. Ngoài ra, còn có đệ tử ba phong khác cũng chết toàn bộ dưới tay yêu tướng.



Lúc mọi người ở đây đang bàn luận, mấy đệ tử Thiên Nộ Phong cũng đi vào trong doanh.



Các đệ tử Thiên Nhất Phong, Tiểu Vũ Phong cùng với Ngọc Nữ Phong khi nhìn thấy đám người Thiên Nộ Phong thì sắc mặt lập tức trầm xuống.



Khi La Chinh đuổi giết yêu tướng, bọn họ đã từng phát sinh xung đột với Thiên Nộ Phong.



Lúc ấy đám người Thiên Nộ Phong tự biết không địch lại Thiên Nhất Phong nên mới yên ổn lại được.



Nhưng từ sau khi vào thành Bạch Đế, người dẫn đầu Thiên Nộ Phong là Gia Cát Diệp lại lập tức kiêu ngạo tận trời. Nghe nói ca ca ruột của Gia Cát Diệp chính là một thành viên của Đế Quân, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong thành Bạch Đế.



Giờ phút này, Gia Cát Diệp thấy được La Chinh, trên mặt lộ ra nụ cười tươi âm hiểm, đi thẳng về phía hắn.