Bách Luyện Thành Thần

Chương 111 : Yêu tộc công thành

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


La Chinh dẫn đám đệ tử Thanh Vân Tông đi theo lối cầu thang bên cạnh trèo lên trên một tháp canh của quân doanh, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều chấn động.



Bầu trời vốn quang đãng bây giờ đã đầy bão tố.



Nhìn từ chân tường thành về phía xa xa, tất cả đều là yêu binh, yêu tướng tập trung lại đông nghìn nghịt, tràn đến giống như thủy triều.



Trên bầu trời, từng con yêu điểu hình người có hai cái cánh đen thật lớn, trong tay cầm một cây cung, không ngừng bắn tên xuống.



Mà dưới chân chúng còn cắp theo từng con yêu binh, yêu tướng, chờ khi bay đến thành Bạch Đế thì thả xuống dưới.



Những yêu điểu, yêu tướng, yêu binh này cũng không phải chủ lực của trận chiến, so với Yêu tộc thực sự, chúng chỉ có thể xem như con tốt thí mà thôi.



Bởi vì sự tồn tại của hai tháp Càn Khôn nên đã rất nhiều năm chiến tranh nhưng chưa từng đánh tới thành Bạch Đế. Lần này, sau khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc công phá, chúng nó lại gấp rút tiến công lần thứ hai, hơn nữa còn nhắm thẳng vào thành!



“Viu viu viu viu!”



Mấy con yêu điểu phát hiện ra đệ tử Thanh Vân Tông đang đứng trên tháp canh liền liên tục bắn tên về phía này.



Mũi tên màu đen giống như giọt mưa, bao trùm lên phía đoàn người La Chinh.



Mũi tên này cũng không tính là sắc bén, nên khi đối mặt với chúng, các đệ tử Thanh Vân Tông mau chóng dùng bản lĩnh của mình để ngăn cản.



La Chinh dùng phương pháp trực tiếp nhất, đợi đến khi những mũi tên đó lại gần mình, hắn mới giơ một ngón tay lên điểm nhẹ một cái. Dưới sức mạnh cực lớn của hắn, những mũi tên đó trực tiếp bị dập nát.



Còn Lâm Canh thì sử dụng bảo kiếm của mình, múa ra vô số đường kiếm màu bạc. Những đường kiếm đó tạo thành một tấm màn sáng chắn trước mặt hắn. Cứ có mũi tên bắn về phía hắn thì đều bị những đường kiếm màu bạc của hắn chém thành mấy mảnh.



Chúc Thiên Lai ở phía bên kia thì đã cầm Hắc Bạch song kiếm trong tay. Hai thanh kiếm một đen một trắng, không ngừng chém ra kiếm ý trắng đen.



Chúc Thiên Lai không chỉ chém rớt mũi tên mà kiếm ý màu trắng đen của hắn còn lao lên trời, chém thẳng về phía những con yêu điểu kia. Chỉ tiếc là những yêu điểu đó vẫn duy trì độ cao tương đối nên khi kiếm ý bay đến nơi thì chúng đã sớm tránh đi rồi.



Không chỉ có chúng đệ tử Thanh Vân Tông đang tiến công mà Đế Quân trong thành Bạch Đế cũng bắt đầu phản kích điên cuồng.




Thực ra người nọ đã đoán đúng.



Chính là vì Yêu tộc ồ ạt công thành nên chiếc phi thiên liễn khổng lồ của Thanh Vân Tông mới không thể tới được.



Từ lần trước, khi hai tháp Càn Khôn bị Yêu tộc đánh chiếm, một đám yêu điểu mang theo yêu binh và yêu tướng vây quanh phía sau thành Bạch Đế.



Trên thực tế Thanh Vân Tông cũng đã phái phi thiên liễn khổng lồ đi rồi, nhưng chiếc đầu tiên đã bị yêu điểu vây công, cuối cùng rơi vỡ, đến chiếc phi thiên liễn khổng lồ thứ hai đi tới nửa đường cũng bị chặn lại.



Chi phí chế tạo ra một chiếc phi thiên liễn khổng lồ không hề thấp, sau khi tổn thất hai chiếc phi thiên liễn khổng lồ, cuối cùng Thanh Vân Tông quyết định đợi đến lúc đám Yêu tộc kia lui binh mới phái người đưa đệ tử Thanh Vân Tông trở về.



“Cho dù Thanh Vân Tông không phái người tới đón, thì tự chúng ta đi cũng được. Chỉ cần tránh né qua những tên Yêu tộc kia không phải là được sao?” Lại có đệ tử lên tiếng đề nghị.



Đề nghị của hắn rất nhanh đã được phần lớn mọi người hưởng ứng.



Trong thành Bạch Đế, bọn họ căn bản không quyết định được chiến cuộc, mà một khi Yêu tộc công thành với quy mô lớn, Đế Quân cũng không thể bố trí người bảo vệ chúng đệ tử Thanh Vân Tông.



Nếu như chỉ có một hai con yêu tướng đáp xuống chỗ đệ tử Thanh Vân Tông thì tình hình vẫn ổn, ít nhất Chúc Thiên Lai và La Chinh cũng có thể ứng phó.



Thế nhưng nếu có quá nhiều yêu tướng xông đến, ai có thể ngăn được?



Ví dụ cực đoan hơn một chút, chỉ cần một Yêu Vương ra tay thì đã có thể trực tiếp giết tất cả mọi người trong thành! Với thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Tông thì trong đại chiến kiểu này cũng có vẻ quá mức yếu ớt.



Đúng lúc mọi người đang bàn luận, từ cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân chỉnh tề.



Một nhóm Đế Quân đứng ở cửa ra vào.



Sau đó, một vị quân nhân mặc trang phục tướng lĩnh đi tới, lớn tiếng nói: “Các đệ tử Thanh Vân Tông khác có thể đi, nhưng La Chinh thì không thể!”



(1)Bọ ngựa chặn xe: ý chỉ những người sức yếu, nhưng ý chí kiên cường quyết chống lại kẻ mạnh.