Bách Luyện Thành Thần

Chương 112 : Sát ý

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


La Chinh đứng trong đám người nhìn chằm chằm tướng lĩnh kia, mặt mũi tướng lĩnh này cực kì xa lạ, hắn chưa từng gặp qua.



“Vì sao ta không thể đi? Ngươi là ai?” La Chinh trầm giọng hỏi. Đối phương nhằm vào mình mà đến, hơn nửa không phải chuyện tốt đẹp gì.



Lúc này một người quấn băng đầy đầu đi ra, nói với La Chinh: “La Chinh, ta đã nói sẽ khiến ngươi không được chết tử tế, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn sao?”



Tuy người nọ quấn băng kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng La Chinh vẫn nhận ra qua giọng nói. Đây đúng là Gia Cát Diệp, kẻ đã bị hắn điên cuồng vả mặt trước khi Yêu tộc công thành.



“A! Thì ra là Gia Cát Diệp. Thế nào? Thật sự đưa ca ca ruột của ngươi đến?” La Chinh thờ ơ mà hỏi, nhưng phi đao đã cầm chắc trong tay. Vị tướng lĩnh trước mắt có thực lực không tồi, huống chi bên cạnh còn có hai binh lính.



Hai binh lính này hẳn cũng là Tiên Thiên Lục Trọng, nhưng từ khí tức sát phạt quyết đoán mà họ phát ra thì thực lực cũng không thể khinh thường.



Thực lực của La Chinh vượt xa cảnh giới vốn có, cho nên hắn cũng sẽ không chỉ dựa vào cảnh giới mà phán đoán thực lực của đối phương.



“Ta là Gia Cát Thanh Vân, đã nghe đệ đệ của ta nói về chuyện của ngươi. Nghe nói ngươi đắc tội không ít người của Gia Cát gia chúng ta, đầu tiên là Gia Cát Hồng, sau đó là Gia Cát Phong, giờ lại đánh Gia Cát Diệp? Người dám đắc tội với Gia Cát gia chúng ta, thực tế chẳng có mấy người. Hôm nay ngươi đã đến thành Bạch Đế, ta tất nhiên phải chiêu đãi ngươi thật tốt. Ta đề nghị, tốt nhất ngươi nên tự chặt hai tay, sau đó tự đeo xiềng xích này lên người ngoan ngoãn đi theo ta, nếu không... kết cục chỉ sợ sẽ càng thảm hại hơn!” Nói xong, Gia Cát Thanh Vân lấy ra một sợi dây xích ném xuống đất, đây hiển nhiên là xích trói phạm nhân.



“Tự chặt hai tay?” Lông mày La Chinh khẽ nhướn lên, bỗng nhiên cười ha ha như nghe thấy truyện cười, sau đó nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là một mưu sĩ mà thôi, thân là Đế Quân, ngươi thật sự muốn làm gì thì làm ở thành Bạch Đế này sao?”



“Ta là mưu sĩ của Đế Quân, tất nhiên không có thể bỏ mặc quân lệnh, nhưng nếu là đối phó vài tên dân thường thì không có ai phàn nàn. Ít nhất đối với ngươi mà nói, ta muốn giết thì giết, ai dám nói một chữ “không” với ta?” Gia Cát Thanh Vân vung tay lên nói.



La Chinh vung ngang phi đao một cái, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, ngươi có thể thử xem, rốt cuộc có thể giết được ta hay không!”



Bên này La Chinh đã vào tư thế nghênh chiến, các đệ tử Tiểu Vũ Phong và Thiên Nhất Phong cũng ào ào rút vũ khí ra, đứng ở hai bên La Chinh.



“Các ngươi còn dám đứng ở bên hắn? Các ngươi không sợ chết?” Gia Cát Thanh Vân thấy những người này còn dám đứng cùng một chiến tuyến với La Chinh thì cũng bất ngờ. Hắn không nghĩ tới La Chinh lại có thế lực như thế.



Huống chi lâu nay, chuyện những người khác đụng tới Gia Cát gia hắn, ai dám tùy tiện nhúng tay? Hắn đã đánh giá cao lực uy hiếp của gia tộc mình, cho nên lúc này sắc mặt có chút khó coi.



Hắc Bạch song kiếm của Chúc Thiên Lai đã ra khỏi vỏ, âm u mà nói: “Người ta đều nói Gia Cát sĩ tộc thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà sao tới tận lúc này, những người Gia Cát gia mà ta đã gặp đều không được thông minh cho lắm, ngược lại còn có chút ngu xuẩn nhỉ?”



“Ngươi có ý gì?” Gia Cát Thanh Vân hỏi.



“Có lẽ ngươi xử lý một mình La Chinh thì cũng không có vấn đề gì. Lúc trước đúng là ngươi có thể xử lý hắn. Thế nhưng, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi tính giết toàn bộ? Vậy thì ngươi định ăn nói với Thanh Vân Tông thế nào? Ngươi chẳng qua chỉ là một mưu sĩ nhỏ nhoi, nếu Thanh Vân Tông trách hỏi Đế Quân, ngươi nghĩ có Gia Cát gia che chở thì có thể bình yên vô sự được hay sao?” Chúc Thiên Lai lắc đầu, dường như không thể hiểu được chỉ số thông minh của Gia Cát Thanh Vân.




Chính bản năng chiến đấu trên chiến trường bao năm đã cứu hai người bọn họ, nếu bọn họ không buông tay, chân khí Thiên Ma sẽ nhanh chóng trực tiếp cắn nuốt thân thể bọn họ.



Nhưng mất đi tấm khiên chân nguyên bảo vệ, hai người liền trực tiếp đối mặt nắm đấm của La Chinh!



“Ầm! Ầm!”



Hai quyền của La Chinh nện lên ngực hai người khiến họ như hai con diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.



Thời điểm ra quyền, La Chinh đã nhẹ tay lại, dù sao hai người này chỉ là nghe lệnh Gia Cát Thanh Vân mà làm, bản thân họ không có sai lầm gì quá lớn, không đến mức bị lấy đi tính mạng.



Sau khi hai người bị La Chinh đánh bay, giữa Gia Cát Thanh Vân và La Chinh không có gì cản trở nữa.



Sắc mặt Gia Cát Thanh Vân lúc này cực kỳ đặc sắc!



Tuy hắn cũng là võ giả, hơn nữa còn là cảnh giới Tiên Thiên Lục Trọng, chỉ là một thân cảnh giới của hắn đều dựa vào đan dược mà bồi luyện ra, thực lực bản thân cũng không mạnh mẽ, điểm lợi hại của hắn là mưu lược và binh pháp!



Nhưng hắn biết rõ thực lực của hai vị hộ vệ bên cạnh mình như thế nào. Hai người này đã từng liên hợp lại đối đầu với bốn yêu tướng!



Nhưng hai người này, lại không ngăn được một đòn của La Chinh!



Tuy rằng lúc Gia Cát Diệp báo về tình hình của La Chinh cũng có nhắc đi nhắc lại, tuyệt đối không được coi La Chinh như một kẻ có cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên.



Vì thế Gia Cát Thanh Vân mới mang theo hai tên hộ vệ.



Nhưng thực lực của La Chinh vẫn ngoài dự đoán của hắn...



Giờ phút này việc duy nhất Gia Cát Thanh Vân hắn có thể làm chính là lui về phía sau!



Hắn lui lại cực nhanh, đồng thời một phi tiêu lá liễu thật nhỏ liền bắn ra từ thân thể hắn!



La Chinh không coi mảnh phi tiêu lá liễu đó ra gì, mặc cho nó bắn lên người mình, mang theo cả mảnh phi tiêu mà chụp thẳng về phía Gia Cát Thanh Vân.