Bách Luyện Thành Thần

Chương 117 : Phủ tổng đốc

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Vân Lạc đã nhảy vào trong thùng gỗ, với tầm mắt của La Chinh thì chỉ có thể nhìn thấy đôi vai có vẻ gầy yếu và phần lưng của nàng.



Nhưng khi ánh mắt dừng trên người Vân Lạc, hắn không nhịn được mà âm thầm kinh hãi.



Không hề giống như trong tưởng tượng, sau lưng nàng không hề bóng loáng mà lại là những vết sẹo đáng sợ, nhìn mà giật mình!



Những vết sẹo kia vô cùng kì lạ, có vết giống như do roi quật, có vết lại giống như bị đao chém để lại, những vết sẹo kia như những con giun bò trên lưng của nàng.



Với thực lực và địa vị của Vân Lạc, chắc hẳn muốn xóa bỏ hết các loại dấu vết này thì quá đơn giản. Ví dụ như Dưỡng Cơ Đan được phụ nữ Đế Đô vô cùng chào đón có thể nhẹ nhàng xóa hết các vết sẹo này đi.



Tuy Dưỡng Cơ Đan đối với người bình thường mà nói thì đúng là giá trên trời, nhưng mà đối với Vân Lạc thì lại là thứ cực kỳ dễ có.



“Trừ khi nàng không muốn động đến những vết sẹo này.” La Chinh thầm nghĩ trong lòng, cô gái không có chút biểu cảm này, rốt cuộc đã từng trải qua những gì?



Đang suy tư thì chợt nghe tiếng nước “ào ào”, nàng đứng dậy khỏi thùng gỗ, bỗng nhiên nghiêng đầu, dường như ý thức được La Chinh đang nhìn lén nên chân mày nhíu lại, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vung lên, chiếc váy dài kia mới hoàn toàn bao trùm La Chinh.



La Chinh ở trong không gian nhỏ hẹp này lập tức rơi vào một vùng tăm tối.



Sau đó, La Chinh nghe thấy tiếng mặc quần áo, đợi đến lúc nàng kéo chiếc váy che phủ hắn ra thì thấy nàng đã thay xong quần áo rồi.



Lúc này, nàng mặc trường bào trắng rộng rãi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn được trường bào bao bọc bên trong, đôi tay miễn cưỡng dài hơn tay áo bào một chút, chỉ lộ ra bốn ngón tay trắng ngần nuột nà, trông cực kì đáng yêu.



Chẳng qua là, khi La Chinh nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của nàng thì lập lại cảm thấy chẳng liên quan gì đến hai chữ đáng yêu nữa hết.



“Lộc cộc, lộc cộc!”



Nàng giơ tay ra, lại kéo La Chinh theo đằng sau, rời khỏi phòng tắm.



Dường như Vân Lạc này cũng chẳng có sở thích gì khác, ngoài tu luyện ra cũng chỉ có tu luyện.



Sau khi về tới phòng, Vân Lạc theo thường lệ ném La Chinh vào một góc, còn mình lại tiếp tục ngồi trên đệm cói nhắm mắt tu luyện.




Vân Lạc dắt theo La Chinh lộc cà lộc cộc suốt cả dọc đường nên không thể không khiến người khác chú ý, một vài cường giả nhao nhao nhìn về phía La Chinh, trên mặt đều lộ vẻ quái dị.



Chu Phi Hàng hiểu rõ tình huống nên khi nhìn về phía La Chinh thì nở nụ cười. La Chinh rơi vào tay ma nữ kia, đúng là phải chịu thiệt thòi rồi. Nếu là đổi lại là hắn, đã ngồi xổm lại còn bị nhốt lâu như vậy chắc cũng không chịu nổi.



“Vân Lạc, người sau lưng ngươi là thế nào?” Hình Thiên Tố kỳ quái hỏi. Hắn thấy người nọ mặc trường bào trắng, dường như là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông.



Tuy biết Vân Lạc thường xuyên làm vài việc khiến người ta khó có thể hiểu được, nhưng hội nghị quân sự quan trọng hôm nay nàng lại mang theo một tên oắt Nửa Bước Tiên Thiên đến, thì dù thế nào cũng không thể nói cho qua được.



“Hắn là tội phạm nghiêm trọng, ta phải đợi phủ Quân Luật mở lại thì mới giao cho phủ Quân Luật xử trí hắn.” Vân Lạc mặt không cảm xúc đi qua, ngồi vào vị trí của mình mà nói.



“Tội phạm? Hắn phạm vào tội gì?” Bị Vân Lạc nói như vậy khiến Hình Thiên Tố bắt đầu có chút hứng thú với La Chinh, cho nên mới truy hỏi.



Hình Thiên Tố vừa hỏi, Hứa Hưu lập tức sốt ruột.



Hắn thân là cường giả Chiếu Thần Cảnh thiếu chút nữa lại bị một tên Nửa Bước Tiên Thiên tiêu diệt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì vô cùng nhục nhã, nên hắn dốc sức liều mạng nháy mắt, ra hiệu cho Vân Lạc.



Nhưng Vân Lạc thuộc loại người không biết giả bộ, nàng hoàn toàn không thể hiểu ý tứ của Hứa Hưu, ngược lại còn hỏi hắn: “Hứa Hưu, ngươi cứ nháy mắt với ta là có ý gì?”



Các vị cường giả cũng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ vấn đề này có liên quan tới Hứa Hưu?



Chu Phi Hàng hiểu ý của Hứa Hưu, nhưng hắn lại không tiện ra mặt. Hắn cũng biết, dù có ra mặt cũng không thay đổi được gì, điều Vân Lạc muốn nói, muốn làm, ngay cả Hình Thiên Tố cũng không ngăn cản được... Nhưng nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Hứa Hưu, Chu Phi Hàng cũng chỉ có thể âm thầm bật cười, cố nén ý cười trên mặt còn bụng thì cười đến mức đau cả ruột.



“Không, không có gì...” Hứa Hưu khoát khoát tay. Hắn cũng chửi mình ngu, với tính cách của Vân Lạc, nàng làm sao có thể hiểu ý mình được!



Vân Lạc khó hiểu nhìn chằm chằm Hứa Hưu. Nàng “ừ” một tiếng, sau đó lại nói với Hình Thiên Tố: “Tên tiểu tử này hôm nay đã giết chết Gia Cát Thanh Vân, hơn nữa còn suýt giết Hứa Hưu.”



“Cái gì?”



Nghe Vân Lạc nói xong, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ khó tin.