Bách Luyện Thành Thần

Chương 118 : Yêu tộc đột kích

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Nếu những lời này do người khác nói ra, mọi người còn có thể cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa.



Hứa Hưu tiến vào Chiếu Thần Cảnh cũng được một thời gian rồi. Mặc dù trong nhóm cường giả Chiếu Thần Cảnh thì hắn cũng không phải là người mạnh nhất, nhưng nếu đối diện với một tên Nửa Bước Tiên Thiên nho nhỏ thì cũng như mãnh hổ đấu với một con kiến mà thôi.



Từ bao giờ Chiếu Thần Cảnh lại trở nên yếu ớt như thế, bị Nửa Bước Tiên Thiên chèn ép?



Mọi người không thể tin nổi lời Vân Lạc nói, nhưng tất cả đều biết rõ tính cách của nàng. Nàng là người ngay thẳng, không bao giờ giả bộ hay nói dối. Nếu nàng đã nói thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên kia suýt giết chết Hứa Hưu thì chắc chắn việc này có thật.



“Vân Lạc, ngươi nói thật sao?” Hình Thiên Tố vẫn khó mà tin nổi.



“Đúng vậy! Nếu ta không ra tay thì Hứa Hưu đã chết rồi.” Vân Lạc thản nhiên đáp.



Tất cả mọi người đều trầm mặc, khi một lần nữa đánh giá La Chinh thì trong mắt đều toát ra vẻ kinh ngạc quái dị. Thực lực của Nửa Bước Tiên Thiên lại có thể chèn ép Chiếu Thần Cảnh, tên này là yêu quái phương nào?



Giờ phút này, sắc mặt Hứa Hưu giống hệt như quả hồng chín, đỏ đến mức khiến người khác nghi rằng liệu ấn nhẹ một cái thì có thể chảy máu hay không.



“Cho dù Vân Lạc không can thiệp thì ta cũng không chết được, cùng lắm chỉ bị thương nặng mà thôi!” Hứa Hưu bỗng nhiên đứng lên biện hộ cho mình.



Chỉ là vừa nói xong thì hắn cũng phát hiện mình nói sai rồi! Nếu không phải có nhiều nhân vật lớn ở đây như vậy, hắn thật sự muốn khóc thật to! Giờ phút này ngay cả ý nghĩ muốn chết hắn cũng có.



Trước đó khi Vân Lạc nói như vậy, mặc dù mọi người đều nghĩ nàng nói thật, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn còn nghi ngờ, dù sao chuyện này cũng quá mức hoang đường. Nhưng một câu của Hứa Hưu chẳng khác nào xác nhận lời Vân Lạc nói.



Bị một hậu bối Nửa Bước Tiên Thiên đánh đến thương tích nặng nề, so với đánh chết… thì có khác gì nhau?



“Khụ khụ…” Chu Phi Hàng rốt cuộc cũng không thể im lặng được nữa, hắn cảm thấy mình phải lên tiếng giải vây thôi.



“Thật ra lúc ấy ta cũng có mặt ở đó. Tiểu tử Nửa Bước Tiên Thiên kia tên là La Chinh, có quan hệ khá tốt với cháu gái ta. Hôm nay, quả thật vì một vài nguyên nhân mà hắn và Hứa Hưu có xảy ra chút mâu thuẫn. Hứa Hưu sở dĩ thua cuộc không phải vì không đấu lại La Chinh, chỉ là do khinh địch nên có chút lơ là sơ ý, cuối cùng rơi vào thế bị động.”



Lời giải thích của Chu Phi Hàng, mọi người cũng không tiếp nhận nổi. Cường giả Chiếu Thần Cảnh đối đầu với một thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên còn phải cẩn thận từng ly từng tý? Như thế khác nào mỉa mai châm chọc.
La Chinh đang đăm chiêu thì chợt nghe thấy tiếng dây cung kéo căng, sau đó là một loạt tiếng “vút vút vút…” khi mũi tên xé toạc không gian truyền đến tai hắn.



Chỉ thấy ở mặt sườn xuất hiện một bầy yêu điểu đang cầm cung tên bắn điên cuồng lại đây.



Thấy có mũi tên bắn thẳng về phía mình, La Chinh hoàn toàn chẳng lo lắng chút nào. Không biết cái kết giới trong suốt đang bao vây hắn được làm từ gì, mà đến ngay cả năng lượng khổng lồ trong người hắn cũng chẳng thể phá hỏng nó được dù chỉ một chút, thế nên những mũi tên kia chẳng thể gây tổn thương cho hắn chút nào.



“Keng, keng, keng…”



Đúng như La Chinh dự đoán, mũi tên vừa chạm phải kết giới trong suốt liền trượt thẳng xuống, không để lại dấu vết nào.



Lúc này, Vân Lạc đang bay lơ lửng phía trên La Chinh. Chiếc váy trắng như tuyết của nàng bồng bềnh trong gió, đôi chân dài thẳng tắp thấp thoáng qua vạt váy dài. Đôi guốc gỗ lỏng lẻo trên chân nàng chấp chới như muốn rơi ra, nhưng dù thế nào cũng không rơi được.



Những mũi tên màu đen kia bắn về phía nàng như đụng phải vách tường trong suốt, rào rào rơi xuống.



Trong đôi mắt trắng của nàng chợt lóe lên một chút ánh sáng mơ hồ.



Xung quanh thân thể nàng tức thì bắn ra vô số mảnh kết giới nhỏ trong suốt đủ mọi hình dáng, có hình tam giác, cũng có hình tròn, tựa như những hạt mưa bé nhỏ trong veo. Chúng bị một sức mạnh vô hình điều khiển bắn thẳng về bầy yêu điểu.



“Phụt phụt phụt phụt…”



Bầy yêu điểu bị những “hạt mưa” trong suốt xuyên thủng thân thể, cả cánh và thân mình đều bị trận mưa này tấn công dồn dập.



“Kéc kéc kéc…”



Có mấy con yêu điểu may mắn phát ra được tiếng kêu thảm thiết, còn phần lớn trong số chúng thì trực tiếp bị đâm thành cái sàng rơi rụng lả tả.



La Chinh lắc đầu nhìn đám yêu điểu rơi xuống, thầm than bọn mi tìm ai không tìm, lại cứ khăng khăng chán sống tới trêu chọc Vân Lạc làm gì…