Bách Luyện Thành Thần

Chương 145 : Cầu thang vô tận

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai bên là La Chinh chỉ có một mình, còn đối phương thì có trăm người.



Nghiêm khắc mà nói, bọn họ không thể hoàn toàn thống nhất được sức mạnh. Hàng trăm người đồng thời dồn sức vẫn có thể có sự sai lệch trước sau. Nhưng vào khoảnh khắc bọn họ cùng kéo dây đã hô lên một tiếng. Chính tiếng hô này đã kết nối được sức mạnh của họ.



“Chìa khóa chính là nó!” La Chinh bừng tỉnh, có cảm giác như mây mù tan biến. Nếu A Phúc đã nhắc nhở hắn thì đây chắc chắn là điểm mấu chốt để vượt qua khảo nghiệm.



Sức mạnh, thống nhất…



Hắn phải nghĩ được biện pháp phá rối sức mạnh thống nhất của đối phương!



La Chinh quét mắt nhìn qua những người phía trước, trên gương mặt chợt lộ ra nụ cười quỷ dị. Sau đó, hắn bắt đầu rút bớt sức mạnh trong người. Khi ấy, sợi dây thừng thô to ngay lập tức liền kéo hắn tới bên bờ vực. Đến khi khoảng cách chỉ còn hai, ba bước chân, La Chinh lại đột nhiên dùng sức!



Sức mạnh toàn thân hắn bùng nổ trong nháy mắt! Sợi dây thừng tức khắc bị La Chinh kéo trở về!



“Hây dô!”



Thấy La Chinh bất ngờ dùng sức, nhóm người kia lập tức gầm lên một tiếng, tất cả đồng loạt vươn tay dồn lực kéo lại sợi dây thừng.



“Quả là như thế!” La Chinh mỉm cười, khi đối phương vừa gồng mình thì hắn lập tức thả lỏng cánh tay. Sợi dây thừng vừa được nới lỏng thì La Chinh lại đột nhiên kéo căng lần nữa!



Hắn chỉ có một mình, có dồn hết sức hay không là tùy ý La Chinh. Nhưng sức mạnh của trăm người đối diện, muốn thống nhất được thì phải thông qua một tiếng hô đồng thanh vang dội.



Sau đó, La Chinh nhiều lần dồn sức, thả lỏng, lại dồn sức, lại thả lỏng. Trăm người bên kia rốt cuộc trở nên rối loạn.



“Hây dô…”



“Dô…”
Tuy rằng hồn châm trên bậc thang này khác với hồn châm của La Chinh, nhưng về bản chất thì là cùng một kiểu. Những chiếc hồn châm này hoàn toàn không thể phòng ngự bằng thân thể, chúng có thể trực tiếp làm tổn thương linh hồn.



Cũng may linh hồn của La Chinh đã được Hắc Hỏa tôi luyện qua nên cứng rắn dẻo dai. Nếu là người khác, e rằng chỉ một hồn châm này đâm trúng cũng sẽ đau đớn đến mức ngất đi.



Cho dù như vậy, mặt La Chinh vẫn nhăn nhíu.



Ngẩng đầu nhìn những bậc thang kéo dài tới tận chân trời, nếu mỗi bước chân đều bị thứ này đâm trúng thì sẽ khó chịu bao nhiêu…



“Một khi đã như vậy, chỉ có thể sử dụng cách này…”



La Chinh đột ngột tung người nhảy thoăn thoắt trên cầu thang. Một bước nhảy này của hắn lập tức vượt qua hai mươi ba bậc thang.



Đây cũng coi như là một mánh khóe rồi. Mặc dù khi tiếp đất, hai chân không thể tránh khỏi việc bị hồn châm đâm trúng, nhưng so với việc bị đâm khi lên từng bậc thì vẫn hơn. Vì thế, La Chinh liên tục nhảy qua nhảy lại, mỗi bước đều vượt qua mấy chục bậc thang, cắn răng chịu đựng sự đau đớn từ tận linh hồn khi bị gai nhọn đâm trúng.



Nhảy hơn mười lần, linh hồn hắn cũng bị gai nhọn đâm hơn mười lần. Dù linh hồn La Chinh khác hẳn người bình thường thì giờ phút này, đau đớn cũng vây bủa tâm trí hắn, khiến hắn đầu váng mắt hoa.



La Chinh bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.



Nhìn những bậc thang còn lại, La Chinh hít một hơi thật sâu, lên dây cót tinh thần lần nữa rồi mới tiếp tục trèo lên. Hắn nhanh chóng vượt qua mấy trăm bậc cầu thang, trước mắt là bậc thang thứ hai nghìn. Đúng vào thời khắc chạm chân lên đó, khung cảnh xung quanh hắn lại đột nhiên biến đổi.



Lúc này, trên bậc thang đã không còn hồn châm mà là vô số những ngọn lửa đỏ rực.



Những ngọn lửa này đều không phải là lửa thật, ít nhất La Chinh không cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy thường thấy. Thế nhưng khi La Chinh bước qua nó, hắn chợt cảm nhận được linh hồn của mình bị những ngọn lửa kia thiêu đốt hừng hực.



Nếu chúng là lửa thật thì còn may chán. Trải qua sự rèn luyện của Liên Hoa Chân Hỏa, Địa Tâm Hỏa và Thiên Yêu Thánh Hỏa, bản thân La Chinh đã có khả năng chống đỡ nhất định, thậm chí có thể hấp thu những ngọn lửa. Thế nhưng đám lửa này rất kỳ lạ, chúng không tạo thành bất cứ tổn thương gì tới thân thể, nhưng sẽ thiêu đốt linh hồn con người.