Bách Luyện Thành Thần

Chương 146 : Tâm ma

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Linh hồn bị thiêu đốt trên ngọn lửa, loại thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Cho dù là La Chinh thì giờ phút này cũng phải ôm đầu quay cuồng trên mặt đất như đang phải chịu nỗi đau đớn kịch liệt.



Lúc này đừng nói leo cầu thang, đối với La Chinh thì ngay cả đứng thẳng cũng vô cùng khó khăn.



La Chinh lăn qua lăn lại trên bậc thang thứ hai nghìn, cuối cùng lăn xuống bậc thang thứ một nghìn chín trăm chín mươi chín.



Tuy ngã xuống một bậc hắn vẫn phải nhận công kích của hồn châm nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều, đồng thời nhìn lên các bậc thang phía trên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.



“Thế này... làm sao có thể đi qua!”



La Chinh tự nhận mình cũng là người có ý chí kiên định, cho dù gặp hiểm cảnh gian nan thế nào, hắn cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Đã có biết bao nhiêu khốn cảnh, hắn đều dựa vào nghị lực vượt qua người thường của mình để vượt qua.



Nhưng lúc này, trong lòng La Chinh có chút do dự.



Ngọn lửa màu đỏ nhìn không có gì thu hút kia, thực sự rất khủng bố.



“Dường như dù ta muốn rút lui thì cũng không thể nữa rồi.” La Chinh biết rất rõ điều này, hắn hiểu rõ nếu đã bước vào Tiên Phủ thì chỉ có thể tiếp tục đâm đầu đi về phía trước. Nghe ý tứ của A Phúc, sau tầng khảo hạch này thì coi như hắn sẽ được Tiên Phủ đón nhận.



Vấn đề là, ở bậc thang thứ hai ngàn, hắn đến đứng cũng không vững thì làm sao có thể tiếp tục trèo lên?



Thực ra với cường độ linh hồn La Chinh thì cũng không cần sợ hãi ngọn lửa kia.



Bởi vì linh hồn hắn đã từng bị Hắc Hỏa thiêu đốt, ngọn lửa kia dù lợi hại đến mấy cũng tuyệt đối không vượt qua được uy lực của Hắc Hỏa.



Vấn đề ở chỗ, hiện tại La Chinh không thể chịu đựng được nỗi thống khổ khi linh hồn bị đốt cháy, loại thống khổ này không phải điều nhân loại có thể chịu đựng.



“Không đúng!”



Khảo nghiệm linh hồn tuy rằng vô cùng hung hiểm, nhưng Tiên Nhân sẽ không bố trí một đề bài chết không có phương pháp hóa giải, chắc chắn phải có biện pháp.



Đứng ở trên bậc thang thứ một ngàn chín trăm chín mươi chín, La Chinh suy tư trong chốc lát, sau đó miệng chậm rãi phun ra vài chữ: “Ngốc thật, sao ta lại quên mất cảnh giới Vong Ngã chứ!”
Mỗi khi bị bộ xương khô kia cắn một miếng, La Chinh liền phát ra một tiếng hét thảm.



Đau đớn khi linh hồn bị cắn xé cực kỳ khó có thể chịu đựng.



Nếu La Chinh không thể nhìn thấu ảo cảnh này, tất nhiên sẽ bị bộ xương khô tâm ma này cắn từng miếng đến chết!



Ngay lúc La Chinh đang liên tục kêu lên thảm thiết, tiếng của A Phúc lại giống như sấm sét, vang lên bên tai hắn: “Giữ vững bản tâm của ngươi!”



“Bản tâm...” Khuôn mặt tràn đầy nỗi thống khổ của La Chinh, lộ ra mê mang: “Bản tâm của ta là gì...”



Khi bị bộ xương khô tâm ma kia điên cuồng cắn xé, La Chinh chậm rãi tự hỏi bản thân. Hắn nhất định phải tìm ra bản tâm của chính mình trong nỗi đau đớn vô tận.



Từ sau khi phụ thân chết, tâm tính La Chinh bị tôi luyện từng bước, cũng sớm đã kiên định như đá tảng.



Trong ảo cảnh tâm ma lần này, đừng nói là mãnh thú, cho dù là thần ma đầy trời, cũng không thể lay động được bản tâm của hắn.



Nhưng tâm ma này lại hóa thành bộ dáng phụ thân hắn, tuy biết rõ bộ xương khô này không phải là phụ thân, nhưng ảo giác này lại mạnh mẽ đánh trúng vào nơi yếu ớt nhất trong lòng La Chinh.



“Bản tâm... của ta... là lòng theo đuổi cực hạn của võ đạo. Con đường này... ta quyết định đi... thì nhất định sẽ kiên trì đi tiếp, không ai có thể lay động bản tâm của ta.” Ngay từ đầu La Chinh suy nghĩ hết sức khó nhọc, nhưng dần dần càng ngày càng thông thuận: “Cho dù là phụ thân ta, cũng không thể ngăn cản! Trên cái thế giới này, không ai có thể ngăn cản lòng theo đuổi võ đạo của ta!”



Vẻ mê man trong hai mắt hắn lại dần dần được thay thế bởi sự kiên nghị.



Mà bộ xương khô vốn đang không ngừng cắn xé hắn dần dần trở nên suy yếu vô lực, cuối cùng liền hóa thành bong bóng nước, xuyên qua thân thể hắn rồi tiêu tan.



La Chinh thở dốc từng hơi, trong lòng hô to quá nguy hiểm. Nếu vừa rồi không giác ngộ ra, linh hồn của hắn sẽ thật sự bị ăn tươi nuốt sống!



Sau đó La Chinh đi thẳng lên từng bậc thang, trên đường không còn gặp phải bất kỳ lực cản nào nữa. Mãi cho đến khi hắn đi lên bậc thang cao nhất, cảnh sắc xung quanh đột nhiên biến hóa, hắn đã trở về bên trong đại sảnh.



“Chúc mừng! Ngươi đã thông qua cuộc khảo hạch linh hồn!” Hiện tại ngươi có thể xem như là chủ nhân lâm thời của tòa Tiên Phủ này.” Trên mặt A Phúc mang theo ý cười.