Bách Luyện Thành Thần

Chương 22 : Bạo phát

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Trong khi đi về dọc theo theo con đường cũ, La Chinh nhận ra thân thể của chính mình nhẹ như là lông vũ vậy, như thể chỉ cần nhảy nhẹ lên một cái thôi là có thể bay lên vậy.



Giờ đây hắn đã là Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, có thể giữ nhịp thở dài lâu hơn, thông thuận hơn, sức mạnh cũng được cải thiện thêm một chút. La Chinh chạy rất nhanh trên đường đi, rất nhanh sau đó liền trở về quảng trường ban đầu.



Những người không thông qua được khảo hạch hiện tại đã tự động rời khỏi nơi đây. Giờ phút này, những người còn lại trên quảng trường, chính là những người thông qua được Thử Luyện. La Chinh nhìn ước chừng một chút, có khoảng hơn nghìn người được thông qua. Tỉ lệ đào thải của cái Thử Luyện này rất cao, lên đến chín mươi phần trăm!



La Chinh vừa tiến vào quảng trường, liền có người hưng phấn chạy về phía hắn phất tay chào hỏi.



- La Chinh huynh! Huynh thông qua được khảo hạch rồi!



Ánh mắt của Mạc Xán nhìn vào miếng ngọc bội ở trên ngực La Chinh. Miếng ngọc bội kia hiển nhiên đã chuyển thành màu đỏ tươi.



La Chinh gật gật đầu, hỏi:



- Ta nghe người ta nói rằng phải đổi ngọc bội này thành Đệ Tử Danh Bài? Vậy đi nơi nào để đổi bây giờ?



Mạc Xán đưa La Chinh đi đến một góc của quảng trường. Tại đây có một cái bàn dài, Mạc Xán vừa đi vừa nói:



- Chính là ở nơi này. Sau khi đổi xong Đệ Tử Danh Bài, coi như cũng được xem là đệ tử thí luyện tạm thời của Thanh Vân Tông.



Dưới sự chỉ dẫn của Tại Mạc Xán, La Chinh đem ngọc bội lấy xuống, đặt lên trên bàn.



Ở phía đằng sau chiếc bàn dài, có hai người đang bận rộn kiểm tra những miếng ngọc bội. Một trong hai người liếc nhìn La Chinh rồi cầm miếng ngọc bội của La Chinh lên trên tay, sau đó nhìn xem xét qua miếng ngọc bội một hồi, hẳn là đang tin tức được ghi chép trên ngọc bội.



Sau khi kiểm tra xong, người nọ lại rút ra một mẩu thẻ gỗ nhỏ được viền bằng bạc và một con dao khắc khá bắt mắt.



Chỉ thấy người nọ quơ con dao khắc lên rồi khắc hai chữ to "La Chinh" lên trên thẻ gỗ. Kỹ năng chạm khắc khá tốt, như thể trong tay người kia không phải là con dao khắc mà là một cây bút, đang viết một cách nước chảy mây trôi vậy.



Sau một lúc, Đệ Tử Danh Bài của La Chinh rốt cuộc cũng đã được làm xong, người kia nói:



- Xin hãy giữ Đệ Tử Danh Bài của mình cho cẩn thận. Mời qua bên kia chờ!



La Chinh cầm tấm Đệ Tử Danh Bài tinh xảo này vào tay, sau khi vuốt vuốt một hồi, liền đi cùng Mạc Xán qua bên qua chờ đợi.



Bầu không khí trên quảng trường cũng không tốt cho lắm. Hơn nghìn người đều tìm lấy một góc cho riêng mình, đối với những người xung quanh đều lộ ra vẻ đề phòng.
Vương Nhất Định nhàn nhã bước lên hai bước, tay đùa bỡn với một miếng ngọc bội hình hồ điệp màu xanh lam, nói:



- Nếu như ta nói ta có liên quan thì sao?



- Xin Vương công tử giơ cao đánh khẽ.



La Chinh chắp tay nói.



- Ha ha, Vương Nhất Định ta chưa bao giờ nói chuyện không có đạo lý. Nếu ngươi muốn ta không nhúng tay vào, vậy thì phải đáp ứng ta một việc.



Vương Nhất Định ngẩng đầu lên nói.



- Việc gì?



La Chinh khẽ nhíu mày.



- Rút lui khỏi Huyết Sắc Thí Luyện của Thanh Vân Tông. Sau đó, đi đến cửa hàng của Vương gia ở phía Nam của thành, mua một thanh đao, đứng ở trên cầu Vị Thủy, rút đao tự vẫn. Rồi Vương Nhất Định ta sẽ bỏ qua chuyện này.



Giọng Vương Nhất Định vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như vậy, phảng phất như đang nói ra một việc nhỏ chẳng đáng để nhắc tới vậy.



Nghe xong lời Vương Nhất Định vừa nói, một cảm giác tuôn trào dâng lên, lửa giận ngay lập tức lấp đầy lồng ngực. Một lúc sau, La Chinh bật cười lớn:



- Ha ha ha ha ha Ha…



Ngày hôm qua, La Chinh lại một lần nữa nhường nhịn. Bốn người mà Vương Nhất Định phái đến, La Chinh hắn cũng không có ra tay giáo huấn độc ác một lần nào. Nguyên nhân chủ yếu là do hắn không muốn đắc tội với Vương Nhất Định, Xét cho cùng, Vương gia dù sao cũng là sĩ tộc, mà hiện tại hắn lại một thân một mình.



Nhưng hiện tại, hắn lại nhận ra rằng, sự nhẫn nhịn của mình không hề có một chút tác dụng nào. Trong mắt Vương Nhất Định, La Chinh hắn chỉ như một con kiến hôi mà thôi. Đối phương căn bản không có ý muốn hắn đáp ứng việc gì. Trong nội tâm của người này, hắn cơ bản đã là một người chết, không hề có tư cách để đàm phán.



Đối với loại này người, nhẫn nại là vô dụng!



- Họ Vương kia, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Muốn ra rút lui khỏi Huyết Sắc Thí Luyện? Muốn ta rút đao tự vẫn sao? Bước đến đây! Mạng ta ở chỗ này, để ta xem ngươi liệu có bản lĩnh để đến lấy hay không?



Dứt lời, một cổ khí thế mãnh liệt từ người La Chinh bạo ra. Mặt mày lạnh lẽo tựa như sát thần, lệ khí vô cùng.