Bách Luyện Thành Thần

Chương 23 : Ta không phục

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Khí thế bạo phát của La Chinh lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.



Ngay cả đám đông đệ tử sĩ tộc ở đằng kia cũng nhìn về phía bên này, trong lòng hoan hỉ xem trò vui.



- Ha ha, cái tên Vương Nhất Định này đúng thật ngày càng làm mấy việc nhàm chán. Vậy mà lại mang người đi nhằm vào một tên cỏ rác bên đường nho nhỏ này, không biết là thỏ nóng còn cắn người, chó gấp còn nhảy tường hay sao?



Một đệ tử sĩ tộc mặc áo phe phẩy một cây quạt màu ngọc bích, nhẹ giọng nói.



- Vậy thì sao? Dù sao đi nữa hắn cũng chẳng có đủ thực lực để vượt qua. Tên tiểu tử này chỉ mới là Luyện Tạng Cảnh mà thôi, muốn vượt qua cũng chẳng có cách nào a! Tuy nhiên, tên Vương Nhất Định này đúng là nhàm chán.



Một đệ tử sĩ tộc khác gật gật đầu theo.



Chỉ là, người hộ vệ bên cạnh đệ tử sĩ tộc này lại chắp tay nói:



- Hoắc công tử, lát nữa ngài tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, nhất định phải chú ý đến người này.



- Hử? Sao ngươi lại nói vậy?



Người đệ tử sĩ tộc họ Hoắc kia hiển nhiên biết người hộ vệ bên cạnh hắn chắc chắn sẽ không nói năng lung tung. Người hộ vệ này là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh, hơn nữa còn từ Tu La Chiến Trường trở về, giác quan rất nhạy bén.



Người hộ vệ kia nói tiếp:



- Thuộc hạ cũng chẳng biết tại sao, mặc dù thực lực người này chỉ là Luyện Tạng Cảnh, nhưng lại khiến thần cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.



Có thể làm cho hậu vệ của hắn đánh giá như vậy, Hoắc công tử nhíu mày, có chút hứng thứ nói:



- Nói như vậy, lần này Vương Nhất Định sợ là sẽ gặp phải chút phiền phức nho nhỏ rồi.



Giữa những đệ tử sĩ tộc, cũng không hẳn là hoàn toàn gắn kết. Thậm chí giữa vài người còn có mâu thuẫn lớn với nhau. Cho nên, vị Hoắc công tử này cũng không đi nhắc nhở cho Vương Nhất Định kia. Tất nhiên, ngay cả khi hộ vệ bên cạnh hắn đánh giá rất cao tên tiểu tử kia, hắn vẫn nghĩ rằng đối với Vương Nhất Định, đó chỉ là một rắc rối nho nhỏ mà thôi.



Chỉ có sĩ tộc mới biết rõ, Vương Nhất Định có bao nhiêu phân lượng.



Đối mặt với lời nói như tát vào mặt của La Chinh, mặt mũi La Phái Nhiên và một vài đệ tử sĩ tộc đều có chút khó coi.



Miếng ngọc bội hình hồ điệp lật qua lật lại giữa các ngón tay, Vương Nhất Định vẫn như cũ phong vân khinh đạm, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sát ý:



- Kỳ thật, cái chết đối với ngươi đã là loại giải thoát thoải mái nhất rồi. Ta có rất nhiều cách để cho ngươi sống không bằng chết. Liệu ngươi có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?



- Ta không cần! Số mệnh của La Chinh ta tuy thấp kém, nhưng lại không dễ dàng chết như vậy!



La Chinh nghiêm nghị cười nói.



- Thất ca, nói nhảm cùng tên tiểu tử này làm gì? Trực tiếp làm thịt hắn là được rồi!



Một thanh niên có thân hình cao lớn đứng ở phía sau Vương Nhất Định lao ra, hắn không nhịn được nữa rồi, xoay nắm đấm hướng về phía đầu của La Chinh đánh tới.



Lực lực của người thanh niên này cũng không tệ, là Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong!
Thế nhưng, Trọng Minh lại hết lần này đến lần khác nhắm vào La Chinh.



La Chinh này đã sớm bị Tô đạo sư đặt trước. Nàng cho rằng La Chinh chính là con hắc mã lớn nhất trong năm nay. Làm sao có thể cứ như vậy bị Trọng Minh đuổi khỏi Thanh Vân Tông được? Tô đạo sư tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.



- Không tuân thủ quy củ? Đến tột cùng là hắn không tuân thủ quy củ gì?



Tô đạo sư lại hỏi.



- Ở nơi này cùng người khác ẩu đả, điều này đã xúc phạm môn quy của Thanh Vân Tông.



Giọng nói của Trọng Minh lại thấp hơn hai phần, hiện tại hắn đã hiểu, Tô đạo sư hẳn là đến đây gây chuyện.



- Ta không ẩu đả cùng người khác. Bọn hắn động thủ trước, là ta bị ép phải hoàn thủ!



La Chinh nắm lấy cơ hội này, liền lên tiếng biện bạch.



Trọng Minh biến sắc, lại muốn động thủ với La Chinh. Nhưng giọng nói của Tô đạo sư lại lạnh lùng vang lên sau Trọng Minh:



- Trọng Minh, với tư cách đạo sư giám thị, hẳn ngươi phải luận rõ thị phi, đúng sai chứ? Tại sao ngay cả quyền tranh luyện của đệ tử này ngươi cũng không cho? Chẳng lẽ trong nội tâm của ngươi có ma hay sao?



Nghe được giọng nói lạnh lùng của Tô đạo sư, Trọng Minh lập tức thầm kêu "hỏng rồi". Cô nãi nãi này đã tức giận. Hắn hiểu rằng vấn đề ngày hôm nay hắn không thể lấy tay che được nữa rồi, chỉ có thể cười nói:



- Tô đạo sư, đúng là trong nội tâm của ta có quỷ, nhưng mà đây chỉ là việc rất nhỏ…



- Việc rất nhỏ sao? Vậy để hắn nói cho rõ ràng đi! Tên kia, ngươi có thể cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?



Tô đạo sư hỏi.



- Là bọn hắn!



La Chinh chỉ tay vào đám người Vương Nhất Định, La Phái Nhiên nói:



- Là bọn hắn đến đây khiêu khích ta. Sau đó một trong số chúng liền xông ra đánh ta. Ta bị ép phải hoàn thủ mà thôi!



Trọng Minh lại cười lạnh nói:



- Tiểu tử, đây là lời nói của chính ngươi mà thôi. Liệu có ai ở đây có thể chứng minh cho ngươi hay sao?



Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh. Vương Nhất Định cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, mà tên La Phái Nhiên kia thì lại nở nụ cười đắc ý. Đám đệ tử sĩ tộc đương nhiên sẽ không vì vạch trần chuyện này mà đi đắc tội với Vương Nhất Định. Còn đám đệ tử bình thường kia, liệu có ai dám đứng ra chứng minh đây?



Đúng như bọn hắn nghĩ, sự tình này phát sinh trước ánh mắt của biết bao nhiêu người. Hơn một nghìn tên đệ tử tham gia Thử Luyện kia vừa rồi trong lòng mới có chút căm phẫn, giờ đây lại không có ai dám đứng ra nói gì.



Giờ nếu như đứng ra, chẳng khác gì đắc tội với Vương Nhất Định, đám đệ tử bình thường như bọn họ liệu có ai dám thò đầu ra? Ngại mạng mình quá dài hay sao?



- Ta có thể chứng minh!