Bách Luyện Thành Thần

Chương 235 : Kiếm bộ

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Nhạc Kỳ đứng ở đây liền có một loại cảm giác vững như thái sơn.



Có thể bứt phá lên từ trong đông đảo những đệ tử cực kì tài năng của Phỉ Thúy Phong, từng bước từng bước đến được vị trí thứ hai nội môn, Nhạc Kỳ đã mất quá nhiều công sức.



Nhạc Kỳ không phải đệ tử có thiên phú đặc biệt xuất chúng, vẫn kém rất xa những đệ tử có ngộ tính siêu cường kia, nhưng hắn lại có đủ sức để áp chế những thiên tài kia, đạt được thành tựu cao hơn bọn họ, đây chính là thành quả nỗ lực của Nhạc Kỳ.



Mỗi bước một dấu chân, làm đâu chắc đấy, không dễ dàng nóng giận, không coi nhẹ bản thân.



Tâm thái tốt nhất, cộng thêm nỗ lực vừa đủ, đã đủ để hắn thắng đám “thiên tài” kia trăm lần.



Nhạc Kỳ rút cây trường thương sau lưng ra cầm chắc trên tay, dùng chất giọng lạnh lẽo vô cùng mà nói: “Có xứng rút kiếm hay không, giao đấu mới biết được. Cũng phải nói trước, ta sẽ không vì ngươi không rút kiếm mà nương tay.”



Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu: “Trên võ đài, đương nhiên là phải cố gắng hết sức. Ta không rút kiếm là vì vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi, kiếm của ta là để dành cho bọn họ!”



Từ đầu đến cuối, Hoa Thiên Mệnh đều không hề rút kiếm, nguyên nhân không phải vì hắn xem thường đối thủ của mình mà hoàn toàn ngược lại, đối với mỗi một đối thủ của mình, Hoa Thiên Mệnh hắn đều vô cùng coi trọng.



Tỉ thí ở đại hội toàn phong không chỉ là thực lực, mà còn có nhẫn nại, tâm cơ.



Thực lực của Hoa Thiên Mệnh mặc dù mạnh, nhưng hắn là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, muốn trèo lên đỉnh trong đại hội toàn phong, còn phải gặp đối thủ mạnh cỡ nào?



Nhiều lần đại hội toàn phong qua đi, mỗi lần đều có đệ tử thiên tài xuất hiện, lần trước là La Yên, trước nữa là Từ Tu Viễn, trước trước nữa là Lâu Xung, nhưng thật sự có thể một bước lên đỉnh thì có mấy người?



Ngoài đệ tử của ba mươi ba phong ra, còn có những đối thủ mạnh hơn chắn ngang phía trước hắn, đó chính là đệ tử thân truyền! Đệ tử thân truyền có danh sư chỉ điểm, thông thường thực lực càng cường hãn hơn. Nhìn chung tại đại hội toàn phong nhiều năm nay, ngoại trừ một số rất ít thiên tài ngựa ô xuất thế ngang trời ra thì đệ tử thân truyền thường bao trọn danh sách tốp 20!



Nhạc Kỳ nhàn nhạt gật đầu, bước một bước về phía Hoa Thiên Mệnh, một cước đạp trên mặt đất. Một luồng chấn động vô hình lấy cái chân của hắn làm tâm rồi khuếch tán rộng ra. Sau đó hắn vung trường thương lên, mũi thương giống như một con rồng ẩn trong núi lớn đột nhiên thoát ra khỏi huyệt động.



Cùng đâm đi với trường thương là khí thế kinh người của Nhạc Kỳ.



Khí thế đó trầm ổn như núi, bóng dáng của Nhạc Kỳ trong chớp mắt lập tức trở nên cao lớn, dường như đã biến thành Thái Sơn Ngũ Nhạc(1), thương trong tay hắn liền biến thành rồng chiếm giữ chân núi.
Theo lý mà nói cho dù khả năng ghi nhớ của La Chinh có mạnh, cũng không thể mới nhìn kiếm bước Hoa Thiên Mệnh sử dụng một lần đã có thể ghi nhớ hoàn toàn từng động tác, dù gì kiếm pháp cũng biến hóa khôn lường, gần như thiên biến vạn hóa.



Chẳng qua bản thân kiếm bộ là thông qua kiếm ý để lĩnh hội, La Chinh dựa vào lĩnh hội của bản thân với kiếm ý, chỉ cần nhớ đại khái nguyên lý cơ bản thì rất tự nhiên có thể suy luận ra từ trong kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh.



Mới bắt đầu, mỗi lần bước của La Chinh đều phải dừng lại một lát, lợi dụng kiếm ý suy luận ra bước tiếp theo nên đi ra sao.



Đợi đến sau khi La Chinh dần dần suy luận ra hết trọng điểm và bộ pháp của cả bộ kiếm bộ, tốc độ của hắn ngày càng nhanh. Lúc đầu là một nhịp thở một bước chân dần biến thành một nhịp thở hai bước chân, cùng với sự lĩnh hội sâu sắc và ngày càng quen thuộc với kiếm bộ, tốc độ mỗi bước liền càng ngày càng nhanh!



Rất nhanh, La Chinh có thể bước đi như bay, hắn đã cơ bản nắm được kiếm bộ này.



“Tự mình dùng thì còn tàm tạm, có điều lấy ra đối địch thì vẫn chưa được, bởi vì còn phải dựa vào sự tấn công của kẻ địch để bước ra bộ pháp khác nhau. Xem ra kiếm bộ này chỉ có thể không ngừng tôi luyện trong chiến đấu.” La Chinh lắc đầu, cho dù là thần thông hết sức cũng không thể nhắm mắt làm liều, tất cả võ kỹ đều phải kiểm nghiệm trong thực chiến, nếu không chỉ có thể là lý luận suông mà thôi.



Tất cả mọi người đều chăm chú tới trận đấu của Hoa Thiên Mệnh với Nhạc Kỳ trên võ đài.



Ngược lại Tả Vân không hề đặt tâm trí trên võ đài, hắn lúc này đang chuyên tâm trị thương.



Dược hiệu của Xích Vân Đan từng đợt từng đợt, cứ mỗi nửa canh giờ sẽ phóng thích ra một phần tư dược hiệu. Khi dược hiệu phóng thích, hắn buộc phải vận dùng chân nguyên hấp thụ nó hoàn toàn. Lúc này thương thế của hắn đã hoàn toàn ổn định, chỉ cần không giao đấu với người khác, thì nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra hắn bị thương.



Sau khi hấp thụ một đợt dược lực, Tả Vân mở to mắt, nhìn thấy kiếm bộ nhạy bén quỷ dị của Hoa Thiên Mệnh trên võ đài, trong lòng cũng không ngừng cảm thán. Đều là cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn nhưng thực lực của Hoa Thiên Mệnh vượt xa bản thân hắn, chỉ dựa vào kiếm bộ, không rút kiếm đã có thể áp chế Nhạc Kỳ cảnh giới Chiếu Thần Cảnh thành như vậy, đây là sự khác biệt của thiên phú!



Ngay tại lúc này, hắn phát hiện La Chinh đã biến mất. Hắn quay đầu quét qua, liền phát hiện La Chinh đang đi đi lại lại đằng sau đám người.



“La Chinh đang làm gì vậy? Sao lại đi tới đi lui?” Tả Vân buồn bực nhìn qua, tâm tình lập tức thay đổi: “Ồ, bộ pháp của hắn rất quen thuộc, hình như chính là kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh!”



Làm sao có thể? Làm sao hắn hiểu được kiếm bộ… Mặt Tả Vân đầy vẻ ngạc nhiên.



Càng làm Tả Vân không tưởng tượng được là La Chinh hình như vừa mới bắt đầu tu luyện kiếm bộ?