Bách Luyện Thành Thần

Chương 236 : Bắt chước bừa

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Kiếm bộ biến hóa khôn lường, phức tạp, muốn tu luyện được nó trong thời gian ngắn có vẻ là điều không thể. Cho dù Hoa Thiên Mệnh đứng trước mặt mình chỉ rõ vài lần, Tả Vân đoán chừng cũng không nhớ được chứ đừng nói là tự nhìn.



Nhưng Tả Vân trơ mắt nhìn La Chinh ngày càng thuần thục, tốc độ ngày càng nhanh, dường như hắn bẩm sinh đã biết một chút kiếm bộ.



Tả Vân lại quay đầu nhìn võ đài, bộ pháp của La Chinh hình như là một với bộ pháp của Hoa Thiên Mệnh…



Tên nhóc này là yêu nghiệt sao?



Hôm nay Tả Vân đã bị làm chấn động rồi. Lúc trước La Chinh đánh bại vài tên đối thủ vẫn chưa vượt qua dự đoán của Tả Vân về hắn, dù gì La Chinh có thể đạt hơn năm vạn điểm trong kiểm tra nội môn, tưởng tượng cũng biết năng lực thực chiến tuyệt đối là mạnh hơn Tả Vân hắn.



Nhưng trơ mắt nhìn La Chinh từ không đến có, nhanh như vậy đã học được kiếm bộ đáng kiêu ngạo của Hoa Thiên Mệnh. Đây là quá biến thái, có thể nói là quá đả kích người khác rồi.



Ngay lúc này liền nghe thấy một tiếng nổ vang cực lớn trên võ đài, Tả Vân quay đầu nhìn qua đó.



Lúc này trận đấu của Hoa Thiên Mệnh và Nhạc Kỳ đã đến giai đoạn gay cấn.



Từ đầu đến cuối, Hoa Thiên Mệnh chỉ dựa vào kiếm bộ đã có thể áp chế chặt Nhạc Kỳ.



Suốt chặng Nhạc Kỳ bị áp chế, đến cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa. Tính cách vốn trầm ổn như núi sẽ không dễ dàng bùng nổ, nhưng một khi bùng nổ hắn liền biến thành một ngọn núi lửa, đối thủ của hắn phải đối mặt với hỏa diễm phun trào từ núi lửa!



“Vân Long Tuyệt Ảnh Sát!”



“Ầm!”



Mấy đường thân rồng nhàn nhạt chiếm giữ trên cán thương của Nhạc Kỳ cùng một lúc sống dậy. Bọn chúng vây xung quanh cán thương, chui vào bên trong mũi thương của Nhạc Kỳ. Tất cả chân nguyên của hắn đều được đè ép cao độ ở trong mũi thương không đến một thước. Vốn dĩ mũi thương có màu sáng bạc, lúc này lại phản xạ dưới ánh mặt trời những ánh sáng đầy màu sắc.
Nhưng mâu thuẫn của Gia Cát gia với La Chinh có vẻ là công khai nên Gia Cát Hi căn bản không kiêng kị chút nào!



Không có bất kì kiêng kị nào nên Gia Cát Hi hắn ra tay không chút lưu tình. Quạt lông trong tay vung lên, một luồng gió yêu ma do chân nguyên kết tụ thành cuốn về phía La Chinh, trong luồng gió yêu ma đó còn có thế sấm sét, uy lực kinh người…



Đối mặt với công kích của Gia Cát Hi, La Chinh chỉ chậm rãi bước một bước, bước đó chính là “kiếm bộ” mà Hoa Thiên Mệnh vừa dùng.



Hoa Thiên Mệnh thắng Nhạc Kỳ, trở về vị trí của đệ tử Thiên Nhất Phong, vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bởi hắn không hứng thú với trận đấu trên võ đài lắm.



Nhưng nghe thấy La Chinh cuồng ngôn như vậy, hắn cũng kinh ngạc mở mắt, khóe miệng khẽ cười rồi lập tức nhắm mắt lại. Thiên hạ rộng lớn việc kì lạ gì mà không có, lời nói hùng hồn, cuồng ngôn cuồng ngữ ai cũng biết, nhưng kẻ có thể nói được làm được, biến lời nói của mình thành sự thật thì không được mấy người.



Ngay khi hắn vừa nhắm mắt liền lập tức nghe thấy nhưng người xung quanh hét lớn: “Ồ, tên nhóc này cũng biết kiếm bộ?”



“Chính là kiếm bộ, không ngờ La Chinh lại biết kiếm bộ!”



Mọi người nhìn thấy La Chinh bước ra kiếm bộ giống hệt với Hoa Thiên Mệnh, qua trái sang phải, tránh được những luồng gió yêu ma mà Gia Cát Hi vung ra.



Có một số đệ tử tinh mắt vừa nhìn đã thấy ngay, không ngừng đánh giá biểu hiện của La chinh: “Đó đúng là kiếm bộ, giống hệt với kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh. Có điều chỉ là có hình dạng mà thôi, kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh còn ẩn chứa kiếm ý, kiếm bộ của tên nhóc này kiếm ý ở đâu? Bắt chước bừa, thật là buồn cười!”



“Ha ha, Hoa Thiên Mệnh dùng kiếm bộ, tên nhóc này cũng dùng kiếm bộ, nhưng chỉ học được hình dáng, không học được kiếm ý bên trong thì có tác dụng gì!”



Những bàn tán này không ngừng truyền vào tai của Hoa Thiên Mệnh. Hắn nhìn chằm chằm La Chinh, nhìn xuyên thẳng vào La Chinh trên võ đài, đôi mày kiếm dương cao lên, trong lòng lại chấn động mạnh!



“Không đúng, kiếm bộ của La Chinh không đơn giản!”