Bách Luyện Thành Thần
Chương 237 : Lưỡng nghi phiến
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Kiếm ý vốn là một khái niệm chỉ có thể tự lĩnh ngộ mà không thể truyền đạt bằng lời nói, là một loại ý cảnh mờ mịt hư vô. Bởi vậy, muốn lĩnh ngộ kiếm ý không chỉ cần mấy chục năm cần mẫn tu luyện mà còn cần thiên phú và cơ duyên lớn. Vậy nên người dùng kiếm rất nhiều, nhưng người lĩnh ngộ được kiếm ý vô cùng ít ỏi. Những người lĩnh ngộ được kiếm ý gần như có thể được xưng tụng là con cưng của trời.
Hoa Thiên Mệnh nhận thấy kiếm bộ của La Chinh quả thật không hề chứa đựng kiếm ý, càng khó hiểu hơn là, kiếm bộ của hắn có hơi ngây ngô, vận dụng không quá thuần thục giống như tu luyện chưa được bao lâu…
Nhưng Hoa Thiên Mệnh hiểu được một điều, nếu nói kiếm bộ của La Chinh là do bắt chước bừa bãi thì cũng không có cơ sở. Bởi vì kiếm bộ chính là kiếm bộ, nhất định phải lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể phát huy, nếu không thể lĩnh ngộ kiếm ý thì không thể tìm được dấu vết và hướng đi của kiếm ý, sau đó phát huy thành kiếm bộ được. Vậy nên, kiếm bộ không thể chỉ cần cố gắng là “bắt chước” được.
Hơn nữa mặc dù động tác của La Chinh có hơi không thuần thục, nhưng từng chiêu, từng chiêu đều nhịp nhàng ăn khớp với kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh…
Sao có thể như vậy?
Trong đầu Hoa Thiên Mệnh rối như tơ vò.
Trừ phi… bản thân La Chinh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, chẳng qua hắn che giấu thực lực của mình mà thôi.
Cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng có thể lĩnh ngộ được kiếm ý?
Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, hắn thật sự không muốn thừa nhận đáp án này.
Hoa Thiên Mệnh là thiên tài. Ở Thiên Nhất Phong, thực lực của hắn chưa chắc đã mạnh nhất, nhưng hắn lại được coi trọng nhất. Thiên tài đều có lòng kiêu ngạo, Hoa Thiên Mệnh cũng không phải ngoại lệ.
Đối với Hoa Thiên Mệnh, kiêu ngạo không phải là việc xấu, chỉ khi giữ vững lòng kiêu ngạo này, hắn mới có động lực lớn lao để tiến lên đỉnh cao của võ đạo.
Nhưng việc La Chinh lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa còn luyện ra kiếm bộ quả thật rất có tính đả kích.
La Chinh không thành thạo kiếm bộ, đôi khi tư thế còn có hơi lệch. Người này… chẳng lẽ vừa học được kiếm bộ sao? Lúc trước không thấy hắn dùng, chẳng lẽ sau khi thấy kiếm bộ của ta liền lĩnh ngộ?
Hoa Thiên Mệnh gần như không dám đoán thêm nữa. Nếu suy đoán của hắn là thật, điều này quả thật quá đả kích người!
Hai luồng chân nguyên đen, trắng vừa trào ra liền lập tức chui vào hoa văn bát quái trên chiếc quạt lông của Gia Cát Hi. Sau đó hoa văn bát quái bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.
Gia Cát Hi cười gằn với La Chinh rồi hung hăng phẩy quạt về phía hắn.
“Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết!”
Quạt lông trong tay Gia Cát Hi là một linh khí thượng phẩm, tên Lưỡng Nghi Phiến.
Trên thực tế, Lưỡng Nghi Phiến là một chế phẩm mô phỏng lại món tiên khí Chân Nguyên Bát Quái Phiến thời thượng cổ. Chân Nguyên Bát Quái Phiến chỉ cần nhẹ nhàng vung lên đã có thể tạo ra gió lốc hình rồng cực kỳ khủng bố, đủ sức hủy thiên diệt địa. Tuy nói thứ chế phẩm mô phỏng như Lưỡng Nghi Phiến tuyệt đối không thể sánh bằng Chân Nguyên Bát Quái Phiến, nhưng nó vẫn kế thừa được một phần mười uy lực.
Dưới sức ảnh hưởng của chân nguyên hai màu, cả võ đài bất ngờ nổi gió!
Một cơn gió lốc khổng lồ xuất hiện và bao trùm toàn bộ võ đài. Từng lưỡi đao phong tua tủa xung quanh gió lốc, thô bạo cắt nát kết giới phía trên, phát ra âm thanh “răng rắc” vang dội.
“Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết tấn công không góc chết, chỉ cần ngươi vẫn ở trên sàn đấu, ta xem ngươi trốn thế nào!” Gia Cát Hi vừa nói vừa liên tiếp phẩy Lưỡng Nghi Phiến, tốc độ của cơn gió lốc này càng lúc càng nhanh!
La Chinh quả thật không có chỗ nào để né tránh, dù sao cơn gió lốc này gần như đã vây kín sàn đấu. Hắn muốn trốn thì chỉ có thể trốn được bên ngoài võ đài mà thôi.
“Xoẹt xoẹt…”
Không cẩn thận liền có mấy lưỡi đao gió sắc nhọn xẹt qua từ phía sau, lập tức cắt nát phần lưng trường bào của hắn.
“Chạy đi, giờ ta xem ngươi chạy thế nào!” Gia Cát Hi vung quạt lông nhanh hơn, uy lực của cơn gió lốc kia dần trở nên dữ dội hơn.
La Chinh híp mắt, cảm nhận được gió xoáy cuồn cuộn xung quanh, bất chợt nở nụ cười gian xảo: “Chạy? Vì sao ta phải chạy?”