Bách Luyện Thành Thần

Chương 256 : Lại đốn ngộ

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Sau khi gặp phải cản trở to lớn dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, trong lòng sẽ nảy sinh một giới hạn khó có thể vượt qua. Lúc này, những cản trở đó sẽ hóa thành tâm ma, không ngừng quấy nhiễu thần trí, khiến linh hồn bị tổn thương ngày càng nghiêm trọng. Người khác rất khó nhúng tay, phá giải tình thế này.



Giờ phút này, sắc mặt Âu Dương đường tọa ngồi bên ngoài đấu trường cũng cực kỳ khó coi. Vương Yến Diêu là đại đệ tử thực lực cao cường, cũng là niềm tự hào lớn nhất của ông, nhưng ông không ngờ Vương Yến Diêu không những bại trận dưới tay La Chinh mà còn tẩu hỏa nhập ma!



Lúc này ông cũng không có phương pháp nào để giải quyết. Trong lòng ông biết rõ, một người đã tẩu hỏa nhập ma, nếu càng khuyên bảo thì càng dẫn tới tác hại khôn lường, cuối cùng sẽ hoàn toàn đẩy người đó xuống vực sâu muôn trượng.



Giống như lúc ấm ức, rất nhiều cô gái có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi có người an ủi, họ sẽ không nhịn được mà gào khóc tức tưởi!



La Chinh chậm rãi bước lên đóa sen trắng. Lúc này, Vương Yến Diêu không rảnh để bận tâm đến nó nữa, không có chân nguyên bổ sung, đóa sen trắng này cũng đang dần dần tan biến.



La Chinh từng bước đi lên, đứng trên đỉnh đóa hoa mà nhìn xuống Vương Yến Diêu.



“Ta có thể cho ngươi một cơ hội, một cơ hội đuổi theo bước chân ta! Ba năm sau ngươi có thể đấu với ta một trận! Có điều ngươi nhất định không thể vượt qua ta. Nhưng nếu ngay cả dũng khí đuổi theo ta mà ngươi cũng không có, thì không bằng chết đi cho rồi. Thiên phú của ngươi xuất chúng, nhưng tâm cảnh không vững vàng, mới bị cản trở một chút đã khiến ngươi khó kiềm chế. Cho dù không gặp ta, ngươi cũng không đi được quá xa…”



“Thế giới này lớn như vậy, loài người trong Đông Vực cũng có hàng tỉ người. Nghe nói lãnh thổ Trung Vực còn lớn gấp mười lần Đông Vực, những đệ tử thiên tài từ nhỏ đã được dùng các loại linh dược để bồi dưỡng, đều tu luyện công pháp vượt xa thiên giai, thực lực sư phụ của bọn họ đều sâu không lường được. Chưa kể bọn họ lại kế thừa thiên phú của cha mẹ, có lẽ có những người mới mười tuổi, thậm chí vài tuổi đã có thể đánh thắng ngươi. Ngay cả ta hiện giờ cũng kém cỏi hơn họ. Cái gọi là kiêu ngạo của ngươi, chẳng qua chỉ là lời nói khoác lác huênh hoang mà thôi…”



“Nếu ngươi hiểu được những điều này, thì nên biết sự ngạo mạn kia chỉ là vô căn cứ. Hãy đập nát nó, tu luyện cho đến nơi đến chốn thì còn có cơ hội đuổi kịp ta. Nếu không, ngươi sống trên đời chẳng qua chỉ là một thứ bỏ đi! Không, không chỉ sau này ngươi là đồ vô dụng, mà trước kia ngươi cũng là đồ vô dụng!”



La Chinh tàn nhẫn nói một hồi, từng câu từng chữ hệt như lưỡi dao cứa vào tim Vương Yến Diêu, đâm xuyên qua tâm trí hắn.
Trong thoáng chốc, Vương Yến Diêu chợt hiểu ra khiến tâm cảnh của hắn lập tức trở nên khoáng đạt hơn nhiều, thậm chí mơ hồ chạm tới một phần thiện ý trong Liên Hoa Bảo Giám.



Âu Dương đường tọa từng nói với Vương Yến Diêu, mặc dù Liên Hoa Bảo Giám là một quyển công pháp thiên giai, nhưng trên thực tế nó có uy lực vượt xa công pháp thiên giai bình thường. Bởi vì Liên Hoa Bảo Giám là vật lưu truyền từ một thế lực khổng lồ ở Trung Vực. Nếu muốn phát huy toàn bộ uy lực, cần lĩnh ngộ phần “thiện ý “ trong đó.



Mà bây giờ, Vương Yến Diêu đã chạm tới thiện ý đó, tin rằng chỉ cần cho hắn thời gian, nhất định có thể lĩnh ngộ hoàn toàn.



“Cảm ơn ngươi!” Vương Yến Diêu bình thản cúi gập người trước La Chinh, sau đó chậm rãi bước xuống khỏi võ đài, đi về phía Âu Dương đường tọa. Vương Yến Diêu lại cúi thấp người: “Sư phụ, đệ tử đã lĩnh ngộ sâu sắc, muốn bế quan tu luyện, sợ rằng không thể tham gia những trận còn lại trong đại hội toàn phong.”



“Chuyện này…” Nét mặt Âu Dương đường tọa thoáng vẻ chần chừ. Dù sao ông cũng cực kỳ coi trọng lần đại hội toàn phong này, nếu Vương Yến Diêu có thể lọt vào tốp ba người đứng đầu, ông cũng cảm thấy vẻ vang, hãnh diện. Huống chi ba thứ hạng đầu của đại hội toàn phong còn có cơ hội bước lên Thanh Vân Lộ. Chuyện này rất có lợi với Vương Yến Diêu.



Nhưng thấy dáng vẻ của Vương Yến Diêu, Âu Dương đường tọa chợt nghĩ, có lẽ vừa rồi Vương Yến Diêu đã lĩnh ngộ được điều gì đó vô cùng quan trọng, muốn bế quan tu luyện để thấu hiểu hoàn toàn. Như vậy là tốt nhất. Dù sao ba năm sau vẫn còn cơ hội đặt chân lên Thanh Vân Lộ, nhưng đốn ngộ chính là cơ duyên lớn, nhiều người cả đời cũng không gặp được một lần…



Cho nên ông gật đầu: “Yến Diêu, ta đồng ý.”



Diễn biến của trận đấu giữa La Chinh và Vương Yến Diêu có thể coi là cực kỳ rối rắm. Ai có thể ngờ trong tình huống Vương Yến Diêu đang chiếm ưu thế, lại còn lấy cả tiên khí thời viễn cổ ra, nhưng vẫn rơi vào kết cục bị La Chinh đánh cho trở tay không kịp. Đến tận bây giờ vẫn không ai nhìn ra, La Chinh đã lợi dụng lực dao động để hất văng kiếm của Vương Yến Diêu.



Sau khi trận đấu kết thúc, Vương Yến Diêu vốn đã tẩu hỏa nhập ma lại bị lời nói của La Chinh đả kích, cuối cùng bất ngờ đốn ngộ…