Bách Luyện Thành Thần

Chương 263 : Tông chủ nổi giận

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


La Chinh có thần lực trời sinh, thân thể mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, bị linh khí tấn công mãnh liệt cũng sẽ không bị thương. Có thể làm được đến bước này cũng xem như La Chinh đã có duyên lớn lắm rồi, nhiều người thèm muốn cũng không được.



Nhưng mà linh hồn người này cũng mạnh như thế ư?



Nếu thật vậy thì ông trời cũng quá bất công.



Mỗi võ giả đều có một thiên hướng, kiếm khách thì linh động, sắc bén, đao khách thì có khí phách và lực phá hoại mạnh mẽ, thích khách lại mạnh về ẩn nấp, có được năng lực một kích tất sát.



Rất ít người có thể tinh thông mọi thứ. Dù sao thời đại này thiên tài nhiều lắm, nếu ai cũng mạnh hết mọi mặt thì khác nào đều yếu như nhau, toàn bộ những gì gọi là tài giỏi so ra cũng sẽ bình thường. Bởi vì cho dù là võ giả thiên tài cũng không thể nắm chắc hết các phương diện, tuổi thọ con người có hạn, ngươi đầu tư thời gian tu luyện một khía cạnh nào đó thì đã định sẵn những phương diện khác không thể sánh bằng.



Nhưng La Chinh này lại là một người toàn tài hoàn mỹ.



Với nhiều người mà nói, chuyện này gần như không có khả năng, nhất là khi La Chinh mới chỉ có mười bảy tuổi, mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng!



Cho nên mọi người không tin cũng hợp tình hợp lý. Nói cách khác, bọn họ không phải không tin vừa rồi La Chinh chiến thắng Khương Thế Ly ở giao đấu linh hồn, mà là không tin trên thế giới này có người toàn tài hoàn mỹ như vậy!



Nhìn bộ dáng không tin của mọi người, đệ tử vừa nói chuyện kia hừ lạnh một tiếng, lắc đầu không nói lời nào nữa.



Ngược lại có người lại nói: “Hắn nói không sai, đúng là Khương Thế Ly đã thua kém lúc giao đấu linh hồn. Linh hồn La Chinh có mạnh hay không thì ta không rõ lắm, nhưng ta có thể khẳng định, linh hồn Khương Thế Ly không mạnh bằng La Chinh.”



Giao đấu linh hồn luôn rõ ràng như thế, phân rõ cao thấp, không có biến số gì đáng nói.



Thấy người khác cũng nói như vậy, mọi người hít sâu một cái, ngơ ngác nói không nên lời.



Tục ngữ nói người với người so ra thì đằng nào chẳng chết, hàng so hàng thì ném bỏ cho xong.(1)



(1)Người với người ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, nhưng đến chết thì đều như nhau. Vật với vật cái nào cũng có ưu điểm khuyết điểm, nhưng đánh mất rồi thì so sánh với nhau cũng vô ích.
Hai bên trái phải của đoản kiếm hình rắn đã bị vỡ, có lẽ chỉ cần phi đao nát của La Chinh đụng phải một lần nữa thì sẽ trực tiếp gãy ngang mà hỏng luôn.



Khương Thế Ly khổ không thể tả, lúc này bị La Chinh đuổi đánh, so ra còn thảm hại hơn đối thủ trước của La Chinh.



Trên thực tế, thực lực của gã còn mạnh hơn bọn Vương Yến Diêu, ít nhất cũng mạnh hơn phần lớn các đệ tử thân truyền!



Nếu là so thực lực của một mình Khương Thế Ly mà nói, gã thực sự có thể lọt tốp năm người mạnh nhất Thanh Vân Tông, thậm chí còn cao hơn.



Bởi vì với sát chiêu hai tầng kia của gã, cho dù là đệ tử thân truyền cũng khó lòng ngăn cản.



Ví như La Chinh nửa năm trước cũng lợi dụng công kích linh hồn, phối hợp cùng phi đao nát, suýt chút nữa liền lấy luôn mạng của Vương Yến Diêu. Mà Khương Thế Ly với thực lực Chiếu Thần Cảnh phát huy ra chiêu này thì tưởng tượng cũng thấy được uy lực tới mức nào.



Nhưng mà hai chiêu này của gã lại hoàn toàn bị La Chinh khắc chế.



Công kích linh hồn không chỉ không có hiệu quả với La Chinh, ngược lại còn bị La Chinh đánh trả!



Về phần đoản kiếm đánh bất ngờ... Phi đao nát trong tay La Chinh không biết nhặt được ở đâu mà lại mạnh gấp mười lần đoản kiếm của gã!



Thật sự là không thể tin...



Khương Thế Ly muốn từ bỏ, gã thậm chí có dự cảm, nếu như mình không nhận thua với trọng tài, thì rất có thể sẽ chết trên tay La Chinh.



Gã vừa mới bị ép ra, lập tức lại ẩn núp vào trong một bóng đen khác. Ngay lúc Khương Thế Ly muốn nhận thua, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng chân nguyên truyền âm.



Khương Thế Ly vừa nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.