Bách Luyện Thành Thần
Chương 286 : Yêu dạ tộc
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Đối mặt với kiếm ý đến từ huyền khí hạ phẩm, Lưu Quang Kiếm trong tay La Chinh lóe ra ánh sáng màu bạc rực rỡ, lập tức cắn nát toàn bộ kiếm ý
kia.
Sau khi cắn nát kiếm ý, La Chinh tiếp tục tiến lên phía trên.
Lúc này, La Chinh đối mặt với kiếm ý đến từ huyền khí trung phẩm, kiếm ý
chất chứa trong huyền khí trung phẩm lại mạnh hơn một phần so với trong
huyền khí hạ phẩm.
Nhưng chúng vẫn bị đánh nát bấy như trước.
Con đường dưới chân núi này, La Chinh đi rất nhẹ nhàng, kiếm ý bên trong huyền khí căn bản không ngăn được La Chinh.
Mỗi khi La Chinh chém vỡ kiếm ý bên trong một thanh kiếm, những kiếm đó
liền đi vào nề nếp, không cử động nữa. Cùng lúc đó bên trong kiếm lan ra một vài đốm sáng như đom đóm, bay vào cơ thể La Chinh.
Ngay từ
đầu khi đối mặt những đốm sáng kia, La Chinh còn muốn tránh né, nhưng
khi xem thử thì thấy có tránh cũng không thoát, hơn nữa những đốm sáng
này cũng không gây tổn thương gì cho mình nên hắn liền không tránh nữa.
“Những đốm sáng này rốt cuộc là cái gì?” La Chinh hỏi.
“Haha. Những đốm sáng này chính là kiếm linh, là linh tính chứa trong kiếm.
Chúng là hình thức ban đầu của kiếm, chẳng qua kiếm linh trong huyền
khí hạ phẩm và huyền khí trung phẩm quá ít, đành góp gió thành bão, chờ
tới khi ngươi tích lũy kiếm linh đến độ nhất định, kiếm của ngươi sẽ
xuất được kiếm anh!” Thanh Long nói.
Thì ra là thế...
Như vậy thì mình chém càng nhiều kiếm ý sẽ thu được càng nhiều kiếm linh.
Sát Lục Kiếm Sơn cũng không lớn, không đến một nén nhang, La Chinh đã chém nát vô số kiếm ý của huyền khí hạ phẩm, huyền khí trung phẩm. Lúc đến
chân núi, La Chinh đã gặp huyền khí thượng phẩm.
Những huyền khí
thượng phẩm, hay nói là kiếm ý của huyền khí thượng phẩm, lúc bắt đầu
chém cũng không khó khăn lắm, chỉ là kiếm ý mạnh hơn một chút, hoặc hung hiểm hơn một chút mà thôi.
Hắn từng bước một vượt qua, Lưu Quang Kiếm trong tay như là một tấm lụa màu trắng vây quanh hắn, xoắn giết không ngừng.
“Vù...”
Hơn
nữa quy tắc của Sát Lục Kiếm Sơn này vô cùng mạnh, cho dù là Thanh Long
cũng không thể ra tay trợ giúp La Chinh, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Trong tình huống này, La Chinh làm sao vượt qua phẩm cấp tiên khí để đặt chân lên chóp núi?
“Ồ! Ở đây thậm chí còn có một thanh huyền khí hạ phẩm!” Hai mắt La Chinh
sáng lên. Trên sườn núi mà lại có một thanh huyền khí hạ phẩm. Thanh
kiếm kia bề ngoài hết sức phổ thông, là trường kiếm bình thường trong Đế Quân, không có điểm nào kỳ lạ.
Nhưng trên chuôi kiếm lại khắc hai chữ “Yêu Dạ”.
“Ngươi xem, vì sao ta không thể cắm tiên khí vào chóp núi? Người ta còn cắm
được một thanh huyền khí hạ phẩm trên sườn núi cơ mà!” La Chinh chỉ vào
thanh bảo kiếm huyền khi hạ phẩm kia rồi nói.
Xung quanh huyền khí đều là bảo kiếm tiên khí được cắm sừng sững cho nên càng dễ làm người khác chú ý.
Thanh Long cũng sững sờ, sau đó mới nhàn nhạt cười: “Thì ra là thế, Yêu Dạ
tộc. Ha ha… Có thể cắm huyền khí hạ phẩm trên sườn núi cũng chẳng có gì
lạ.”
“Yêu Dạ tộc?” La Chinh chỉ nhìn thấy hai chữ được khắc trên kiếm, chứ không rõ ý tứ trong đó.
“Người Yêu Dạ tộc khác với nhân loại các ngươi, hay nên nói là chủng tộc này
đã vượt qua đại đa số chủng tộc khác, là tộc có thực lực kinh khủng
nhất! Con cái của tộc này lúc còn là thai nhi đã không ngừng tu luyện
trong bụng mẹ, đứa trẻ vừa mới sinh đã có khí huyết nồng đậm, cường độ
thân thể chẳng khác nào Tiên Thiên Cảnh của con người các ngươi. Nói
đúng hơn… chúng trời sinh đã là cao thủ Tiên Thiên.” Thanh Long nhàn
nhạt cười nói.
“Trời sinh đã là cao thủ Tiên Thiên…” La Chinh cũng hít một hơi khí lạnh.
Bao nhiêu võ giả khổ luyện suốt vài chục năm, chỉ là để đột phá lên Tiên
Thiên Cảnh. Nhưng thật không ngờ, trên thế giới này còn có chủng tộc vừa ra đời đã là cao thủ Tiên Thiên…
Chuyện này cũng quá biến thái?
Khó trách kiếm khách của Yêu Dạ tộc này lại có thể cắm huyền khí hạ phẩm
vào sườn núi. Quả nhiên là một chủng tộc yêu nghiệt đến cực hạn.