Bách Luyện Thành Thần

Chương 289 : Ăn gian

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Khí tức sát lục còn được người đời gọi là sát khí.



Một mũi đao

nhuốm máu binh sĩ và đạo tặc, vung lên hạ xuống đều có một luồng sát

khí nồng đậm. Đó là vì nó đã sát sinh quá nhiều nên mới nhiễm phải

loại khí tức sát lục này.



Khí tức sát lục nồng nặc rất cường đại, nếu ở trên chiến trường thậm chí còn có thể mê loạn tâm trạng người khác.



Nhưng sát khí quá nặng sẽ ảnh hưởng tới người tu luyện, thậm chí còn có thể

sinh ra tâm ma vào những lúc quan trọng, vây khốn chính người luyện,

khiến cho họ trầm luân trong khí tức sát lục vô tận, không cách nào tự

kềm chế.



Dư gia trong bảy đại sĩ tộc ở Đông Vực từng xuất hiện một người trẻ tuổi tu luyện đạo sát lục tên là Dư Thanh Thành. Theo

việc tu luyện đạo sát lục, tính cách của hắn càng ngày càng tàn nhẫn,

thủ đoạn cũng ngày càng ngoan độc, tùy ý tàn sát không biết bao nhiêu

người.



Ngay từ đầu Dư gia còn che chở cho Dư Thanh Thành, vì dù

sao đây cũng là một người có thực lực cao nhất trong thời kỳ đó. Khi tu

luyện đạo sát lục, thực lực tăng lên cực kỳ rõ ràng, uy lực cũng rất

lớn. Theo tốc độ phát triển này của Dư Thanh Thành, rất nhanh thôi hắn đã có thể trở thành trụ cột Dư gia, cho nên Dư gia cứ kệ cho hắn giết

chóc như vậy.



Nhưng sát tâm của Dư Thanh Thành càng ngày càng

tăng, một lần nữa lại giết chết hai người Dư gia trong khi làm nhiệm vụ. Đến lúc này, Dư gia mới phát hiện hắn bắt đầu điên rồi. Hắn đã bị khí

tức sát lục chi phối hoàn toàn, trở thành một cái máy giết chóc, chỉ

cho mình là nhất.



Nhưng lúc này mới nhận ra thì đã muộn, với lực

lượng của Dư gia vốn không thể diệt trừ Dư Thanh Thành, chỉ còn cách

liên hợp với bảy đại sĩ tộc để vây quét Dư Thanh Thành. Thế nhưng người

vây quét cơ bản đã thành vong hồn dưới đao của hắn, càng làm tăng thêm

khí tức sát lục của hắn mà thôi.



Về sau, Dư Thanh thành càng

ngày càng mạnh, cuối cùng cũng kinh động đến Thanh Vân Tông. Thanh Vân

Tông lập tức hạ lệnh truy sát, điều động mười đại chân nhân và ba vị

trưởng lão đuổi giết Dư Thanh Thành.



Dưới sự đuổi giết của nhiều cường giả, Dư Thanh Thành vẫn may mắn trốn thoát.



Lúc đó, quả thực Dư Thanh Thành đã là ác ma giết người trong Đông Vực. Hắn

vừa chạy thục mạng vừa lạm sát kẻ vô tội, trốn đến quận huyện nào là
Sau đó thanh thánh khí kia lại cắm về vị trí cũ, luồng ánh sáng màu lam lớn tuôn ra, đánh vào trong thân thể La Chinh.



“Khí tức sát lục chính là sát khí, không ngờ lại dũng mãnh như vậy! Khó

trách cô gái Yêu Dạ tộc kia có thể cầm một thanh huyền khí hạ phẩm trong tay mà tiến thẳng đến sườn núi.” La Chinh coi như đã hiểu vì sao một

thanh huyền khí hạ phẩm có thể cắm ở sườn núi rồi. Sát khí nồng đậm

chính là chỗ hơn người của nàng!



“Như vậy, Sát Lục Kiếm Sơn này có tác dụng thật sự là quá lớn với mình. Giờ có nên cắm kiếm xuống

không?” La Chinh bước qua sườn núi, hiện tại đã lên đến lưng núi rồi,

tăng thêm một cấp so với lúc trước.



Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thánh khí không dày đặc như tiên khí, nhưng số lượng thánh khí cắm phía

trước hắn cũng không ít. Kiếm linh trong thanh thánh khí đầu tiên đã

có linh hồn bên trong, vậy uy lực những kiếm linh phía sau chỉ sợ sẽ

càng lớn hơn nữa.



“Vậy đủ rồi, ngươi có thể đi đến bước này đã

xuất sắc lắm rồi. Trên cái Sát Lục Kiếm Sơn này tụ tập vô số thiên

tài kiếm đạo. Ngươi thấy đấy, chủ nhân mỗi thanh bảo kiếm đều là một

kiếm khách thiên tài, ít nhất đều lĩnh ngộ đến kiếm ý viên mãn. Ngươi

mới có thực lực Tiên thiên Nhị Trọng, có thể đột phá từng tầng chướng

ngại, đặt tiên khí của mình song song với thánh khí đã cực kì xuất

sắc rồi.” Thanh Long chậm rãi nói: “Ngươi xem, chỉ sợ dù ngươi có làm

gì cũng không đánh lại được những thanh kiếm tiếp theo.”



Cách La

Chinh không xa có một thanh thánh khí hiện ra sắc vàng sáng bóng, đó là một thanh kiếm lưỡi rộng. Chỉ là độ rộng của nó có khi còn rộng hơn cả

thân thể La Chinh, còn chiều dài thì phải hơn bảy thước, có thể tưởng

tượng chủ nhân của thanh kiếm này là một quái vật khổng lồ. Làm cho La

Chinh cảm thấy áp lực hơn chính là ngoài lưỡi kiếm rộng ra thì trong đó còn có một tia năng lượng màu đỏ mơ hồ lưu chuyển. Luồng năng lượng đó có lẽ chính là sát khí được nén đến cực hạn, La Chinh chỉ nhìn liếc

qua cũng cảm thấy run sợ trong lòng.



Thực tế, La Chinh cũng hiểu, chỉ nhờ vào sát khí của kiếm linh Yêu Dạ đánh bại kiếm linh của chủ

nhân Băng Kiếm để đi đến chóp núi đã là thành tích không tồi. Với thực

lực của hắn, đó thực sự là cực hạn rồi.



Nhưng mà, dường như La Chinh không tính buông xuôi như vậy.



Chỉ thấy hắn lui về phía sau hai bước, cầm chặt Lưu Quang Kiếm trong tay, sau đó bắt đầu chạy nước rút về phía trước.



“Nhóc con, ngươi...” Thanh Long trong đầu thấy cảnh này, lập tức cảm thấy cạn lời.



Khi đột phá không có kết quả, La Chinh lại hung hăng ném mạnh kiếm của mình về phía trước.