Bách Luyện Thành Thần

Chương 296 : Sát ý

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Có lẽ cảm nhận được cảm xúc của La Chinh, Từ trưởng lão đứng phía

trước nói: “Tình huynh muội thấm sâu vào máu, ta biết hiện giờ ngươi rất kích động. Lão phu tuy không có bản lĩnh như tông chủ, nhưng sống ở đời mấy trăm năm cũng muốn khuyên ngươi một câu.”



“Từ trưởng lão, xin lão cứ nói.” La Chinh cung kính nói.



Từ trưởng lão chính là vị trưởng lão có quyền lực lớn nhất trong Thanh

Vân Tông, địa vị gần với Thạch Kinh Thiên và phó tông chủ nhất, nhưng Từ trưởng lão không phải người của Vân Điện. Vân Điện với thế lực khổng

lồ thực ra không quá coi trọng Thanh Vân Tông nơi Đông Vực, trước nay

chỉ cắt cử hai người đi cai quản Thanh Vân Tông. Tông chủ và phó tông

chủ đều là người của Vân Điện.



“Ngươi có thiên phú nổi trội, tông chủ đoán nếu thuận lợi vượt qua khảo nghiệm trên Thanh Vân Lộ, ngươi có thể nhận được sự tán thưởng của Vân Điện. Sau này trưởng thành, chắc

chắn ngươi sẽ đạt được thành tựu ngay cả lão phu sợ cũng không theo kịp. Nhưng có vài chuyện ngươi nên biết rõ, thời điểm chưa thực sự hùng mạnh thì chỉ có thể ẩn nhẫn, cắn răng nín nhịn, không nhịn được cũng bắt

buộc phải nhịn. Thiên tài đã chết thì không còn là thiên tài, chỉ có

sống sót mới có hy vọng mạnh mẽ hơn, mới thực sự có cơ hội giúp La Yên.”



Lúc nói chuyện, Từ trưởng lão quay lưng về phía La Chinh, lời này khiến

La Chinh thầm rùng mình. Tâm tình của hắn bị Từ trưởng lão hoàn toàn

nhìn thấu.



Ai bảo La Yên là uy hiếp lớn nhất của hắn? Vừa rồi

nghe Thạch Kinh Thiên nói, bản thân kích động khó nhịn, thậm chí không

cách nào giữ được chừng mực trước mặt ông ấy.



Coi như tông chủ

Thạch Kinh Thiên tính tình cũng không tệ, có thể dễ dàng tha thứ cho sự

càn rỡ của mình, nhưng nếu là người khác thì sao? Nếu là kẻ muốn mở ra

đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, chọn nguyên âm của La Yên thì sao? Với thực

lực của đối phương, tùy tiện nói mấy câu thôi là có thể giết chết mình,

bản thân liều mạng với hắn chỉ uổng công!



“Ta nhớ kỹ rồi. Từ trưởng lão, đa tạ đã nhắc nhở.” La Chinh bình tĩnh gật đầu.



Từ trưởng lão khẽ “Ừ “ một tiếng. Chuyện này vốn không liên quan gì mấy

tới lão, nhưng khi Từ trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt khó có thể kiềm chế

của La Chinh, liền nhớ tới bản thân hồi trẻ từng rơi vào hoàn cảnh cũng

gần tương tự như vậy. Khi ấy Từ trưởng lão không đủ thực lực, chỉ có thể cắn răng nhịn nhục, cuối cùng sau khi tu luyện thành công mới có thể

báo thù!



Coi như đây là lời khuyên của một người từng trải dành cho hậu bối.
trưởng lão đích thân đưa ca ca tới Luyện Ngục Sơn gặp mình, nếu không

phải ca ca có biểu hiện nổi trội ở đại hội toàn phong thì sao có thể

giành được đãi ngộ này?



La Yên nói liên tiếp mấy chữ “nhưng”,

khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh ngạc đáng yêu biết bao. Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, La Yên mới lè lưỡi cười nói: “Ta biết mà, ca ca ưu tú nhất!”



Suy cho cùng người thân cũng khác với người ngoài. Nếu là những người khác, họ sẽ kinh ngạc hồi lâu. Cho dù La Yên cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng

trong thời gian ngắn ngủi, nàng vẫn có thể đón nhận kỳ tích mà La Chinh

đã tạo ra.



Không phải nàng không kinh hãi, nhưng nàng cảm thấy

đây là chuyện đương nhiên. Trong mắt thiếu nữ này, ca ca của nàng ngay

từ thuở nhỏ đã bách chiến bách thắng.



“Ca, cha có khỏe không?” La Yên hỏi.



Nghe thấy nàng hỏi vậy, sắc mặt La Chinh lập tức trở nên lạnh lẽo. La Yên còn chưa biết tin phụ thân đã qua đời.



Nói với nàng thế nào đây? Nhưng chuyện này căn bản không thể lừa được, sớm

muộn gì nàng cũng sẽ biết. Do dự một chút, La Chinh mới lên tiếng: “Phụ

thân bị nhị thúc và tam thúc hại chết…”



“Cái gì?” La Yên cả kinh, khó tin kêu lớn.



“La Bính Quyền, La Tuấn Dật, hai tên súc sinh đó vì thèm muốn cái ghế gia chủ mà bắt tay hãm hại cha.” La Chinh lạnh giọng.



“Ầm, ầm, ầm…”



Luồng chân nguyên trôi lơ lửng bên cạnh La Yên đột ngột hóa thành vô số gai

nhọn. Nàng có Âm Thể Tử Cực nên chân nguyên trong cơ thể đậm đặc hơn

những người cùng giai, hơn nữa tốc độ hấp thụ chân nguyên cũng cục kỳ

kinh người, vậy nên nàng sẽ không giữ chúng trong cơ thể như những người khác. Đôi khi số lượng chân nguyên trong đan điền quá nhiều nên nàng

phải cố ý lãng phí đôi phần.



Giờ phút này, những chân nguyên kia

liền biến thành mũi kiếm nhằm phát tiết cảm xúc của La Yên, khiến nàng

tựa như một con nhím giận dữ tỏa ra sát ý nồng nặc.