Bách Luyện Thành Thần

Chương 297 : Về nhà, giết người

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Xa cách mấy năm, lại bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn nên gần như biệt lập với

thế giới bên ngoài, La Yên không ngờ khi gặp lại ca ca lại nghe được tin dữ về cha mình như vậy.



Bên cạnh nỗi bi thương ngập tràn, sát ý của nàng cũng không thể kiểm soát.



Sát ý của nàng rất mềm mỏng, cho đù hai mắt đỏ ngầu cũng không che lấp được khí chất yểu điệu thanh tú độc đáo của nàng. La Yên phảng phất như một

con báo nhỏ bị thương, chỉ chực chờ bùng nổ.



Ngay cả La Chinh

cũng không thể xem nhẹ luồng chân nguyên đang trôi lơ lửng bên người

nàng. Công pháp La Yên tu luyện rất đặc biệt, có thể tùy ý quán tưởng,

trong đầu nàng nghĩ gì đều có thể thoải mái chuyển hóa chân nguyên thành hình dạng đó.



Nàng chợt quay đầu, toàn bộ gai nhọn nhắm thẳng vào Từ trưởng lão.



Hành động này khiến Từ trưởng lão sợ thót tim. Dĩ nhiên, với thực lực của

trưởng lão, lão sẽ không sợ La Yên gây ra thương tổn gì, nhưng lão sợ La Yên không chịu nổi cú sốc này. Nói cho cùng, nàng mới là một cô gái

nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cả La Chinh.



“Từ trưởng lão, ta muốn rời khỏi Luyện Ngục Sơn.” La Yên bình tĩnh lên tiếng.



Từ trưởng lão trầm mặc hồi lâu. Theo nguyên tắc thì chuyện La Yên rời

khỏi Luyện Ngục Sơn là lựa chọn cực kỳ không sáng suốt. Thanh Vân Tông

nhốt La Yên ở Luyện Ngục Sơn đương nhiên là có lý do. Nếu tùy ý đi lại

bên ngoài, việc này truyền ra sẽ dẫn tới hậu họa khôn lường.



“Không phải Thạch tông chủ từng nói rồi sao? Rời khỏi Luyện Ngục Sơn trong

thời gian ngắn cũng được.” La Chinh nhắc lại lời Thạch tông chủ.



“Thật ra cũng không phải không được.” Từ trưởng lão suy nghĩ giây lát, dù

sao khoảng cách từ Đông Vực tới Trung Vực cũng không gần, vậy nên tin

tức La Yên rời đi sẽ rất khó truyền tới đó chỉ trong một khoảng thời

gian ngắn.



“Đã như vậy, ta sẽ ra ngoài một chuyến. Tuy rằng dùng

danh nghĩa tu luyện để nhốt ta ở Luyện Ngục Sơn này, nhưng không ai quy

định ta phải tu luyện liên tục, không thể ra ngoài hóng mát đâu nhỉ?” La Yên bình tĩnh nói.



Đối với chuyện mình bị ai đó lựa chọn làm lô đỉnh song tu, nàng đã biết rõ từ lâu, trong lòng cũng âm thầm đưa ra quyết định.



Nếu sau này người đó gom góp đủ ba vị Thần Đan Cảnh, hơn nữa còn là những


Bởi vì các trận tỷ thí trước đã kết thúc, chỉ còn lại một trận cuối cùng

giữa La Chinh và Bùi Thiên Diệu, cho nên trận đấu này không hạn chế số

lượng đệ tử Thanh Vân Tông tới xem. Dù là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại

môn đều có thể đích thân tới hiện trường quan sát cuộc chiến!



Vấn đề là không biết người quyền uy chức trọng nào của Thanh Vân Tông nghĩ

ra điều khoản tới hiện trường quan sát phải nộp một điểm tích lũy!



Đối với đệ tử nội môn mà nói, một điểm tích lũy không đáng là bao. Cho dù

là đệ tử bình dân thăng cấp lên đệ tử nội môn thì ít nhiều gì vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ, kiếm được một chút điểm tích lũy. Chỉ cần một điểm tích lũy đã có thể tới hiện trường quan sát trận tỷ thí, những đệ tử

không thể tham gia đại hội toàn phong chắc chắn sẽ sẵn sàng bỏ ra. Dù

sao quan sát người khác chiến đấu cũng có tác dụng rất lớn để nâng cao

thực lực của mình, nói không chừng lại có thể giác ngộ mà đột phá.



Nhưng đối với đệ tử ngoại môn thì không đơn giản chút nào. Đệ tử sĩ tộc còn

đỡ, cho dù là những đệ tử xuất thân từ gia tộc không mấy giàu có cũng

cắn răng bỏ ra hai viên Phương Tinh để đổi lấy một điểm tích lũy, nhưng

những đệ tử bình dân không có đủ Phương Tinh, cũng không thể hoàn thành

nhiệm vụ để đổi điểm thì cuối cùng chỉ đành bỏ qua cơ hội hiếm có này,

mỏi mắt trông đợi, canh giữ bên cạnh hòn Tín Khuê…



Hình ảnh phản

chiếu trên hòn Tín Khuê của Thanh Vân Tông khá rõ nét, nhưng chung quy

vẫn không đã nghiền bằng việc xem trực tiếp.



Ngày hôm nay, số

lượng người nộp điểm tích lũy tới hiện trường đại hội toàn phong sợ rằng đã vượt qua con số mười vạn, gần như bao vây chật cứng võ đài.



La Yên đeo khăn che mặt màu tím đứng ở một góc khuất, đôi mắt xinh đẹp

ngập tràn vẻ kinh ngạc nhìn về phía rừng người đông nghìn nghịt. Không

phải nàng chưa từng tham gia đại hội toàn phong, nhưng sao có thể náo

động lớn như vậy? Chẳng lẽ mấy năm nay Thanh Vân Tông đã phát triển vượt xa sức tưởng tượng của mình? Nghe thấy vô số người đang bàn luận về “La Chinh”, danh tiếng của ca ca cao như vậy sao?



Cho dù là La Yên năm đó cũng không làm được điều này.



Nàng hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng lát sau thì không cần nghĩ nữa. Lông mi

nàng thoáng run rẩy, cuối cùng đôi mắt híp lại thành vầng trăng cong

cong, bởi vì La Chinh đang sải bước lên võ đài, hơn nữa còn vẫy tay với

nàng.