Bách Luyện Thành Thần
Chương 311 : La ngọc thư
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Thấy sắc mặt ba người đều hết sức nghiêm túc, ngược lại Thạch Kinh Thiên lại cười cười.
“Không cần căng thẳng như thế, thật ra Thanh Vân Lộ vẫn được lưu truyền trong
Đông Vực không khó như các ngươi tưởng tượng đâu. Thực lực của các ngươi đều vượt qua những người cùng giai, ta tin các ngươi có thể lấy được
một thành tích không tồi trong thử luyện trên Thanh Vân Lộ!” Thạch Kinh
Thiên nói.
“Tông chủ, cái gọi là Thanh Vân Lộ chính là một con đường?” Hoa Thiên Mệnh hỏi trước.
“Thực tế cách gọi Thanh Vân Lộ cũng không quá chính xác, chẳng qua chỉ là một cách nói của Đông Vực chúng ta mà thôi, còn con đường này vốn tên là
Thử Luyện Giả Chi Lộ!” Thạch Kinh Thiên chậm rãi nói.
Trong mắt
phần lớn các võ giả trong Đông Vực, Thạch Kinh Thiên là người đến từ Vân Điện, hơn nữa chỉ là một thành viên trong đó, đến ngay cả hoàng đế của
Phần Thiên Cung cũng là một thành viên Vân Điện!
Mà một khi thông qua kiểm tra trên Thử Luyện Giả Chi Lộ, có thể trở thành một thành viên của Vân Điện thì tương đương với việc có địa vị ngang tông chủ Thanh
Vân Tông và hoàng đế vương triều Phần Thiên.
Đó cũng là nguyên
nhân vì sao võ giả trong Đông Vực gọi Thử Luyện Giả Chi Lộ là Thanh Vân
Lộ, thậm chí còn có truyền thuyết ai đi lên Thanh Vân Lộ liền hóa thành
thần tiên.
Đương nhiên, loại truyền thuyết này rõ ràng là nói quá thôi, chẳng qua từ những ý kiến này thì có thể thấy, các võ giả trong
Đông Vực đều hướng tới Thanh Vân Lộ.
Đáng tiếc, dù là thời điểm
nào thì cũng chỉ có vài người đủ tài năng đặt chân lên được mà thôi, còn đối với phần lớn mọi người thì đó là con đường được định trước là chỉ
tồn tại trong tưởng tượng.
“Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ không phải chỉ có ba người các ngươi. Từ giờ tới lúc Thử Luyện Giả Chi Lộ mở ra
còn khoảng một tháng nữa. Trong khoảng thời gian này, các ngươi hãy
chuẩn bị cho tốt. Ta hy vọng các ngươi có thể lấy được một thành tích
tốt!” Thạch Kinh Thiên nói.
Bọn họ có thể lấy được thành tích tốt ở Thử Luyện Giả Chi Lộ, Thạch Kinh Thiên đề cử đệ tử ưu tú cho Vân Điện thì bản thân hắn cũng được thưởng lớn.
Đó cũng là lý do Thạch Kinh Thiên coi trọng thực lực ba đệ tử đứng đầu đại hội toàn phong như thế.
Ba người nghe Thạch Kinh Thiên nói xong, trong lòng mỗi người mỗi khác,
nhưng Thử Luyện Giả Chi Lộ này, ba người đều nhất định phải thông qua.
“Tốt!” La Chinh lấy một viên đan dược ra khỏi nhẫn tu di, đưa cho La Ngọc Thư: “Ăn hết, sau đó trở về. La gia
chúng ta không có loại hèn nhát!”
“Đan dược?” Tuy La Ngọc Thư bị
đánh, nhưng hắn vẫn biết đan dược này của La Chinh chắc chắn rất đắt.
Hắn không nghĩ nhiều liền nuốt thẳng một hơi.
Hắn nhanh chóng cảm nhận được một luồng nước ấm sinh ra từ trong đan điền, hai chân lập tức được một luồng khí lạnh bao bọc, thương thế trên trên người khép lại
với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ chốc lát sau, cơn đau đớn ở
hai chân hoàn toàn biến mất!
Đây là đan dược gì? Nháy mắt đã có
thể khép miệng vết thương của mình? Cho dù là đan dược tốt nhất của La
gia thì chỉ sợ cũng không bằng một phần trăm viên đan dược kia?
La Ngọc Thư sợ ngây người. Chốc lát sau, hắn xoay người từ từ đứng lên!
“Các ngươi là ai? Dám quản việc của La gia chúng ta?” Sắc mặt Hoàng Cách sầm lại rồi nói. Tuy rằng hắn nhìn ra La Chinh và La Yên lai lịch khác
thường nhưng cũng không nhận ra hai người.
La Yên thì khỏi nói,
lúc rời khỏi La gia nàng mới chỉ là một cô bé, hiện giờ đã trưởng thành, trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Còn La Chinh hiện tại, khí thế đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa hắn đang ở tuổi thiếu niên, tu
luyện theo thời gian làm dáng người hắn càng thêm khôi ngô và rắn rỏi,
khí thế càng hung hiểm hơn, dung mạo cũng càng thêm tuấn tú.
Cho nên Hoàng Cách và La Ngọc Thư đều không nhận ra.
Đối mặt với vẻ nghi ngờ của Hoàng Cách, La Chinh và La Yên căn bản coi như
không nghe thấy. La Chinh chỉ nói với La Ngọc Thư: “La Ngọc Thư, chúng
ta về nhà.”
Về nhà?
Nghe đến từ này, La Ngọc Thư ngây ngẩn cả người. Về nhà? Chỉ có đệ tử La gia trở về La gia mới có thể xưng là về nhà được chứ?
La Ngọc Thư chợt nhớ tới sự kiện nào đó, ánh mắt trợn trừng nhìn về phía
La Chinh, đồng thời trong ánh mắt còn ẩn chứa vẻ mừng rỡ như điên.
La Ngọc Thư chưa kịp nói ra thân phận La Chinh thì hắn đã hơi gật đầu, đặt tay lên vai La Ngọc Thư, trong mắt tản ra ánh sáng lấp lánh: “Đi! Chúng ta... về nhà!”