Bách Luyện Thành Thần

Chương 319 : Tự tin

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Một bóng người màu đỏ cách đó không xa rất nhanh liền bay tới. La Tuấn Dật cũng không ngừng bám theo phía sau.



Tất nhiên La Tuấn Dật nghe được tiếng kêu cứu của La Bính Quyền.



“Cái gì? La Chinh đánh bại nhị ca?” Nhất thời La Tuấn Dật cảm thấy có chút không tiếp nhận được sự thật này.



Ngay sau đó, gã nghe Huyết Tù gọi La Bính Quyền là đồ nhi, trong lòng lại chấn động.



La Bính Quyền bái Huyết Tù làm thầy từ lúc nào?



Tuy gã biết La Bính Quyền giấu Huyết Tù trong La gia là muốn lợi dụng lão

ta để đối phó với La Chinh, nhưng từ sâu trong lòng La Tuấn Dật gã vẫn

không quá thân cận với Huyết Tù.



Dù sao Huyết Tù cũng không theo

chính đạo, nuốt người sống, hút máu tươi khiến người ta giận sôi, cho dù hợp tác với người như Huyết Tù cũng là cưỡi trên lưng hổ, một ngày nào

đó sẽ bị Huyết Tù cắn ngược trở lại. Nhưng bởi vì có sự tồn tại của La

Chinh nên La Tuấn Dật cũng hiểu, La Bính Quyền không còn lựa chọn nào

khác.



Nhưng gã không hiểu sao La Bính Quyền lại bái Huyết Tù làm thầy!



Tuy trong lòng không hiểu, nhưng lúc này cũng không có nhiều thời gian cho gã suy nghĩ nữa. Dù sao giờ cũng là lúc nguy cấp.



Một quyền của La Chinh đánh văng La Bính Quyền vào trong phòng, sau đó hắn

cũng nhảy vào. Một quyền này mới chỉ vẻn vẹn có bốn năm phần thực lực

của La Chinh mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ để cho La Bính Quyền ăn

hành.



Chỉ chốc lát sau, mọi người liền nhìn thấy La Chinh xách

một người máu me đầy mặt, khí sắc suy sút ra khỏi phòng. Đây đúng là La

Bính Quyền.



Tùy tiện đánh ra một quyền, vậy mà La Bính Quyền đã thua ở trong tay La Chinh.



Trong lòng đệ tử La gia cũng là một trận cảm thán. Xem ra bọn họ cũng đánh giá quá thấp thực lực của La Chinh rồi.



Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy một bóng người màu đỏ xuất hiện cách đó

không xa. Khi nhìn thấy người nọ, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến!



Toàn thân người nọ đều là màu đỏ tươi, giống như da và tóc đã bị lột sạch, chỉ còn lại máu thịt!



Mùi máu tươi vô tận lan ra từ thân thể người nọ khiến người khác cũng phải

nghi ngờ, không biết có phải mình đang ở chiến trường Tu La hay không.



Không cần nhìn đến dung mạo, dường như rất nhiều người đều có thể nhận ra lão ta.



Tên này tiếng ác truyền xa, trong thông cáo của quan phủ cũng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ.


chống lại, lúc này thứ duy nhất ông ta có thể trông cậy chính là mượn

tay Huyết Tù giết chết La Chinh! Nếu không, nhất định ông ta sẽ chết

không có chỗ chôn!



Cho nên dù đang bị xách như một con chó, khí tức suy bại nhưng trong mắt ông ta vẫn còn chút hy vọng.



Chỉ cần tiền bối Huyết Tù ra tay thì tốt rồi!



Loại trừ La Chinh, ông ta mới có thể bàn tới hy vọng.



“Ngươi sẽ bị tiền bối Huyết Tù ăn sống! Kết quả cuối cùng vẫn như trước thôi,

không có gì thay đổi... Ha ha!” La Bính Quyền lớn tiếng cười nói, vừa

cười được vài tiếng liền thở hổn hển.



“Vậy sao?” La Chinh không

thèm để tâm tới những tơ máu đang bay về phía mình mà tiếp tục nói với

La Bính Quyền: “Vậy ta tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, cho ngươi

sống lâu thêm chút nữa, để ngươi xem, chỗ dựa ngươi tự cho là đúng -

“tiền bối Huyết Tù” kia yếu ớt cỡ nào...”



Nói xong, La Chinh tiện tay ném La Bính Quyền ra, nghênh đón những tơ máu kia.



Huyết Tù vốn muốn lấy phương thức có tính áp đảo để xử lý La Chinh, nhưng

nghe La Chinh nói vậy, trong mắt lão ta lại thêm vài phần tàn khốc. Lão

ta lạnh giọng nói: “Tiên Thiên Cảnh đứng trước mặt ta mà dám cuồng vọng

như thế, thật sự không nhiều lắm! Hy vọng ngươi đừng hối hận!”



“Hối hận?”



La Chinh lắc đầu, lúc này hắn giơ tay ra, không tránh không né, trực tiếp quấn những tơ máu đó lên tay mình.



Thấy cảnh này, trái tim ai nấy trong La gia lập tức như bị treo lên.



Theo bọn họ thấy, La Chinh là đệ tử Thanh Vân Tông, sau khi tu luyện trong

Thanh Vân Tông có thể đánh bại La Bính Quyền, tạm thời cũng không coi là việc gì khó.



Nhưng ma nhân Huyết Tù kia chính là Chiếu Thần Cảnh!



Cho dù mới vào Chiếu Thần Cảnh thì đối với võ giả quận Sùng Dương mà nói, sự tồn tại đó chẳng khác nào một vị thần.



Một cao thủ Tiên Thiên cũng có thể xưng vương xưng bá trong quận huyện, vậy thì cường giả Chiếu Thần Cảnh chẳng coi là thần thì gì?



La Chinh cứ thế đưa tay ra, còn quấn lấy tơ máu mà Huyết Tù thả ra quanh mình? Vậy chẳng phải chết chắc sao?



Dù La Chinh tự tin cố ý để bị quấn quanh thì bọn họ cũng không thể tin

được, nhưng hắn tràn đầy tự tin như vậy, không tránh không né, cứ để

những tơ máu đó quấn vào...