Bách Luyện Thành Thần

Chương 320 : Sát khí hóa tinh

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


La Chinh dùng thân thể cứng rắn chống lại phi kiếm của La Bính Quyền,

sau đó chỉ dùng một quyền đã đánh La Bính Quyền bị thương nặng, điều này đã khiến các đệ tử La gia kinh ngạc, chấn động không thôi, đồng thời

cũng đánh giá thực lực của La Chinh ở mức cực cao.



Đánh giá tất

nhiên là cao, nhưng cũng giống như ở đại hội toàn phong trong Thanh Vân

Tông lúc trước, không ai thật sự tin La Chinh lấy cảnh giới Tiên Thiên

Nhị Trọng lại có thể đánh bại Châu Đan - Chiếu Thần Cảnh.



Hiện tại La Chinh đã là Tiên Thiên Tam Trọng, nhưng làm sao có thể liều mạng với Huyết Tù - Chiếu Thần Cảnh?



Loại chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy thì thật khó mà tin được.



Tơ máu do Huyết Tù thả ra quấn lên cánh tay La Chinh. Đám tơ máu giống như hàng vạn hàng nghìn con trùng nhỏ, chui vào trong da làn da của hắn.



Đây chính xác là tơ máu từ trong người Huyết Tù, cùng với sát khí mãnh liệt nên cho dù là sắt dày cũng có thể chui qua. Ngày thường Huyết Tù hút

máu thịt người khác cũng là dùng những tơ máu này, cho chúng chui vào

trong người nạn nhân, rồi tiến hành cắn nuốt.



Người bị hắn cắn nuốt máu thịt sẽ chỉ còn lại da và xương, kết quả vô cùng thê thảm.



“Nhóc con, kêu thảm thiết đi, thét chói tai đi!” Dù tên Huyết Tù kia không có da trên mặt nhưng vẫn hiện ra nụ cười tàn nhẫn.



Tuy nhiên, lão ta bỗng cảm thấy có gì đó không phải.



Tơ máu không có gì cản nổi của lão vậy mà lại không chui vào trong da của La Chinh được!



Tại sao có thể như vậy?



So với La Bính Quyền, Huyết Tù càng trực tiếp cảm nhận được độ mạnh mẽ trong thân thể của La Chinh hơn.



Bởi vì La Bính Quyền lợi dụng phi kiếm để tấn công La Chinh, nhưng những

phi kiếm đó chỉ có chút ít chân nguyên khống chế nên bị La Chinh bắn

bay. Sau đó La Bính Quyền chỉ cảm thấy lạ, ông ta còn nghĩ không biết có phải La Chinh có pháp bảo hộ thể gì không.



Đúng lúc Huyết Tù

đang hết sức kinh ngạc thì La Chinh cười lạnh một tiếng: “Bay trên không trung chắc là mệt lắm nhỉ? Xuống dưới cho ta!”



Nói xong, cánh

tay bị tơ máu quấn quanh của La Chinh bỗng nhiên nắm chặt lại, dùng sức

kéo xuống đất, hung hăng đập một quyền lên trên mặt đất!



“Ầm, ầm!”
thân thể hắn. So sánh ra mới thấy, sát khí La Chinh đoạt được khi giết

mấy người vừa rồi quả thực không đáng nhắc tới.



Qua khoảng 10

nhịp thở, sát khí trong cơ thể Huyết Tù cuối cùng cũng tụ tập hết trong

cơ thể La Chinh, biến thành ba khối tinh thể màu đỏ.



“Ba khối

tinh thể màu đỏ, đây là ba phần sát khí sao?” La Chinh có thể cảm nhận

được ba khối tinh thể màu đỏ này cũng là một loại năng lượng đặc biệt do ngàn vạn sinh linh trước khi chết nguyền rủa mà thành. Lời nguyền rủa

khi chết đi thì chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt.



Chẳng qua việc

gì cũng có mặt lợi, mặt hại. Tuy sát khí này sẽ cắn ngược trở lại, nhưng nếu vận dụng sát khí thì uy lực lại vô cùng mạnh mẽ. Ví dụ như căn cơ

của Huyết Tù không bằng Châu Đan, nhưng thực lực bộc phát ra lại mạnh

hơn hắn, đây là dựa vào sát khí mới phát huy ra được thực lực như thế.



“Ba phần sát khí này ẩn náu trong cơ thể, đối với ta mà nói là hại, nhưng

may là ta đã liên kết với Sát Lục Kiếm Sơn nên có thể gửi sát khí ở đó.” Tâm niệm La Chinh vừa động, ba phần sát khí kia nháy mắt liền tiêu tan, còn hắn lại cảm thấy từ nơi nào đó trong thân thể mình đang bắt đầu

truyền đến một tia năng lượng...



Sát khí nhập vào Sát Lục Kiếm

Sơn thì ra lại đơn giản như vậy, không biết ta có thể gửi bao nhiêu sát

khí ở Sát Lục Kiếm Sơn nhỉ?



Lúc La Chinh tự hỏi thì cách đó không xa có một bóng dáng nhanh chóng chạy trốn, đó chính là La Tuấn Dật ban

nãy còn theo sau Huyết Tù!



La Tuấn Dật nào có thể nghĩ đến La Chinh tùy tiện ra tay đã có thể làm thịt Huyết Tù!



Đây chính là Huyết Tù bị quan phủ và Thanh Vân Tông liên thủ đuổi giết đấy! Thực lực của Huyết Tù gần như là vô địch trong vài quận huyện quanh

đây, cho dù không ít quan phủ và cao thủ do Thanh Vân Tông phái đến vây

quét nhưng lão ta vẫn chạy trốn được.



Vậy mà giờ lại bị La Chinh chặt đứt cổ...



La Tuấn Dật chỉ cảm thấy lạnh run sau lưng, giờ này trong đầu gã ngoài việc chạy trốn ra thì đã không thể suy nghĩ được gì nữa.



Chẳng qua chưa đi được hai bước đã có một cô gái lặng lẽ đứng trước mặt gã.

Cô gái ấy cười tươi như hoa, chính xác là La Yên, nàng nhẹ giọng nói:

“Tam thúc, ngươi muốn đi đâu?”