Bách Luyện Thành Thần

Chương 326 : Khiêu khích

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Hôm nay Tam hoàng tử mở tiệc đãi khách, những người đến đây đều là nhân vật có máu mặt.



La Chinh vừa bước vào trong liền cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh, chủ nhân của những khí tức này đương nhiên đều là cường giả Chiếu Thần

Cảnh.



“Mau mang ghế ngồi cho La Chinh huynh!” Vào trong đại sảnh, Tam hoàng tử lập tức dặn dò.



Sáu bảy cô tỳ nữ chầm chậm bước tới, lúc sau trước mặt La Chinh đã có thêm

một cái bàn vuông, một cái ghế, bên trên bày thịt rượu trái cây đầy đủ.



Nếu Tô Duệ đồng ý đưa Tô Linh Vận tới thì La Chinh đương nhiên sẽ ngồi

xuống đợi, còn Tô Duệ thực sự có ý muốn lôi kéo, bản thân mình cẩn thận

ứng phó là được.



Ai biết được Tô Duệ này còn vội vàng hơn suy

nghĩ của La Chinh, vừa ngồi xuống, Tô Duệ đã trở về vị trí của mình, vừa cười vừa nâng chén rượu lên nói: “La Chinh huynh, huynh giành được vị

trí đứng đầu đại hội toàn phong của Thanh Vân Tông, sau khi biết được

tiểu vương vẫn luôn muốn được gặp mặt, có điều mấy ngày này huynh lại

không ở Thanh Vân Tông nên vẫn chưa có cơ hội gặp được. Hôm nay huynh hạ cố tới chơi nhà tiểu vương ta, ta thấy rất vinh hạnh, chén này xin cạn

trước để kính huynh!”



Trên yến tiệc này, không ít khách khứa nghe thấy lời của Tô Duệ thì trên mặt đều lộ ra vẻ không phục. Bọn họ đều

không xuất thân từ Thanh Vân Tông, nhưng trong đó cũng có không ít con

cháu sĩ tộc, hơn nữa thực lực không yếu, cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng

có tới vài người, vậy mà còn chưa từng được Tô Duệ đối xử như vậy!



Mặc dù tên tuổi của người đứng đầu trong đại hội toàn phong Thanh Vân Tông

rất lớn, nhưng những người này không lớn lên ở đó nên không hiểu rõ thực lực của đệ tử Thanh Vân Tông. Vậy nên trong mắt bọn họ, La Chinh chẳng

qua chỉ là một tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng mà thôi.



Tam hoàng

tử khách khí như vậy, chẳng qua là hạ mình cầu hiền(1) mà thôi, không

ngờ tên nhóc này còn cố làm ra vẻ! Cái quái gì vậy!



(1)Hạ mình cầu hiền: là để chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.



Trong lòng không ít người đều nghĩ như vậy.



La Chinh thản nhiên nhìn chằm chằm Tô Duệ cạn trước, do dự một lúc, hắn

cũng không thể làm mất mặt Tô Duệ trước mắt nhiều người như vậy nên cũng liền nâng chén, một hơi cạn sạch. Có điều, sau khi uống cạn chén này,

La Chinh cảm thấy có một số chuyện bắt buộc phải nói rõ, lập tức nói:

“Tam hoàng tử điện hạ, ta đến đây để tìm công chúa Trường Không, không

phải đến để tiếp kiến ngài!”



Nghe được lời của La Chinh, sắc mặt của không ít quan khách trên yến tiệc đều âm trầm.


Nghe thấy lời của Tô Duệ, võ sĩ trên yến tiệc lập tức trở nên kích động.



1.000 viên Phương Tinh đối với võ sĩ không được sinh ra trong đại sĩ tộc thì tuyệt đối là một khoản tiền lớn.



Có điều hành động này của Tô Duệ lại không hiền hậu chút nào, rõ ràng là muốn đẩy La Chinh vào trận đấu vòng tròn.



“Đấu vòng tròn sao?” Trong lòng La Chinh cười lạnh, hắn không sợ đấu vòng

tròn, sức chịu đựng của người có thân thể linh khí như hắn vượt xa so

với võ giả thông thường, huống hồ nếu La Chinh đã quyết định ra tay,

chắc chắn sẽ nặng tay để khiến họ khiếp sợ, người thực sự dám lên khiêu

chiến hắn e là cũng không có mấy.



Đại điện của Vũ Tinh Điện đã dọn dẹp xong một khu đất trống, ở giữa phủ một tấm thảm dày, đó chính là nơi tỉ thí cọ xát.



Vị công tử áo trắng đó lơ lửng trên không trung, mặc dù sau khi vào Chiếu

Thần Cảnh đều có thể bay được, nhưng kĩ năng bay này có không ít sự khác biệt, động tác của vị công tử áo trắng này rất tự nhiên, cơ thể linh

hoạt giống như một con chim én, sau khi đảo một vòng trên không trung

thì nhẹ nhàng đáp xuống thảm, lập tức dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm La Chinh.



La Chinh không hoảng không chậm, từng bước đi tới.



Vị công tử áo trắng chắp tay nói với La Chinh: “Nhớ kĩ tên của ta, ta là

Trác Phi Dực! Trước giờ ta ghét nhất kẻ giả ngu, gặp phải người như vậy

ta nhất định đánh hắn sống cũng không thể tự lo!”



“Phụt…” Nghe thấy lời của Trác Phi Dực, La Chinh không nhịn được cười ra tiếng.



Trác Phi Dực này mặc y phục trắng, ăn mặc lịch sự nho nhã, trông cũng coi

như một nhân tài, nhưng vừa mở miệng ra nói chuyện đã thô bỉ như vậy,

tương phản quá lớn khiến La Chinh không nhịn được mà cười thành tiếng.



“Hừ, hy vọng lát nữa ngươi vẫn cười được!” Sau khi Trác Phi Dực nói xong,

hai tay lan ra từng chút chân nguyên màu đỏ đậm, chúng lan dọc theo ngón tay hắn không ngừng dài ra, cuối cùng ngưng kết thành mười cái móng

vuốt dài. Cùng lúc đó, từ phía sau Trác Phi Dực còn xuất hiện thêm hai

đôi cánh do chân nguyên ngưng kết thành.



Nhìn thấy sự biến hóa

của Trác Phi Dực, lông mày La Chinh khẽ dựng lên. Có thể trở thành khách ngồi dưới trướng của Tam hoàng tử điện hạ, chắc chắn cũng là người có

bản lĩnh, Trác Phi Dực này có lẽ là quán tưởng về loài chim nào đó,

tưởng tượng chân nguyên biến thành móng vuốt và đôi cánh, vậy thì sở

trường của hắn có lẽ là tốc độ!



Quả nhiên, La Chinh vừa nghĩ như

vậy thì đôi cánh sau lưng Trác Phi Dực liền vung vẩy, cả người mang theo một chuỗi tàn ảnh lao về phía La Chinh.