Bách Luyện Thành Thần

Chương 327 : Nền tảng và sự khác biệt

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Hôm nay cọ xát trên yến tiệc của Tam hoàng tử, nói ra là giúp thêm hứng

thú, nhưng trong lòng mọi người đều kìm nén lửa giận. Bọn họ cảm thấy La Chinh quá kiêu ngạo nên những lửa giận này đều nhằm vào hắn. Thấy cử

động của Trác Phi Dực, mọi người liền hoan hô một tràng.



“Thân pháp Phi Dực của Trác Phi Dực là do hắn tự chế, xuất quỷ nhập thần, không có dấu vết! Cho tên nhóc kia mở rộng tầm mắt!”



“Tốt nhất là khiến La Chinh phun ra ít máu! Để hắn biết rõ trời cao đất dày, để hắn hiểu rõ ngồi dưới Tam hoàng tử không có kẻ yếu!”



“Chắc

chắn rồi. Có lẽ La Chinh căn bản còn không kịp phản ứng, cảnh giới Tiên

Thiên Tam Trọng, tu vi đã hạn chế tầm nhìn của hắn.”



Không thể

không nói, tốc độ của Trác Phi Dực quả thực rất nhanh, nhanh thôi thì

không nói, quan trọng là hắn giống như một con chim én, linh hoạt dị

thường, lay động không ngừng khi bay trong không trung, lúc trái lúc

phải, rất khó phán đoán quỹ đạo và hướng đi của hắn.



La Chinh bất động như núi, trầm ổn đứng nguyên trên mặt đất, mắt khẽ nhắm lại, bắt lấy quỹ đạo của Trác Phi Dực.



Nếu đối phương đã đấu tay không thì La Chinh cũng không chọn dùng kiếm, đợi sau khi Trác Phi Dực để lại vô số tàn ảnh, đến tận khi tới gần, La

Chinh mới đột nhiên tung ra một quyền.



Ngay lúc này, đôi cánh của Trác Phi Dực đột nhiên run lên một hồi, hắn chuyển động ra một quỹ đạo

khiến người khác không ngờ tới trong không trung, tránh được một quyền

của La Chinh, lập tức dưới từng trận tàn ảnh, vóng vuốt sắc bén trong

tay trực tiếp vồ thẳng vào bên phải La Chinh.



“Xoẹt...”



Một trảo này để lại trên y phục của La Chinh ba vết móng vuốt.



“Được! Chiêu Như Ảnh Tự Huyễn này của Trác Phi Dực chơi hay lắm!”



“Tên nhóc đó căn bản không có sức đánh trả, ta còn tưởng lợi hại thế nào, đệ nhất Thanh Vân Tông cũng chỉ như vậy?”



“Thanh Vân Tông? Thánh địa võ học? Ha ha, đúng là khiến người ta cười rụng răng! Trác Phi Dực còn chưa dùng hết sức cơ!”



Nhưng lúc này lại có người nghĩ khác, người này tên là Hoắc Cương. Hắn cũng

là đệ tử trong Thanh Vân Tông, là đệ tử cấp cao của Thiên Nộ Phong,

nhưng vì là đệ tử bình dân nên được Tam hoàng tử lôi kéo qua đây. Mặc dù thực lực của hắn không kém, nhưng võ giả là loại người vô cùng thiếu

tài nguyên tu luyện, mà những thứ này Tam hoàng tử có thể cho hắn, cho

nên hắn chọn đứng về phe Tam hoàng tử cũng không có gì đáng trách.



Hắn từng tham gia đại hội toàn phong nên lắc đầu nói: “Trác Phi Dực dĩ

nhiên chưa dùng hết sức, nhưng La Chinh cũng chưa ra toàn lực. Thanh Vân Tông bọn ta không kém như các người tưởng tượng, Trác Phi Dực có thể

đánh bại La Chinh thì chữ ‘Hoắc’ của ta sẽ viết ngược!”


“Cánh tay kia của hắn chắc là sẽ bị phế rồi! Trực tiếp cắn đứt!”



“Chưa từng gặp võ giả nào ngu xuẩn như vậy, ai nói cho ta biết làm sao hắn lấy được vị trí đứng đầu Thanh Vân Tông vậy?”



Ngay khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, hơn nữa còn cười nhạo không kiêng

nể gì cả thì Phi Dực La Hoàn của Trác Phi Dực đã cắn thẳng về phía cánh

tay của La Chinh.



“Két két két két két...”



Cảnh mọi người dự đoán về cánh tay La Chinh bị cắn nát lại không hề xuất hiện.



Móng vuốt của Trác Phi Dực căn bản không thể cắm vào da thịt của La Chinh.



Lúc này nụ cười trên mặt mọi người lập tức ngưng lại...



Suy nghĩ trong đầu đám quan khách trên yến tiệc gần như giống hệt với Trác Phi Dực, La Chinh này là quái con mẹ nó vật à?



Thông thường để hình dung thân thể cường hãn của con người thì sẽ nói thân

thể hắn rất mạnh, nhưng thân thể của con người cho dù có cường hãn đến

đâu chăng nữa thì cũng có giới hạn, dù gì bề mặt cơ thể người chỉ có một lớp da mỏng, dưới lớp da chính là máu thịt, không giống như bề mặt một

số yêu thú có một lớp vỏ cứng của chất sừng hóa, thân thể có mạnh đi nữa thì có thể mạnh được đến đâu?



La Chinh đã khiến bọn họ hiểu rõ,

thân thể cường hãn đến mức độ này nên có đứng đây cho ngươi đánh thì

ngươi cũng không thể làm tổn thương ta một chút nào!



Đây đã không gọi là cọ xát nữa mà gọi là đùa giỡn…



Chỉ khi cách biệt thực lực đủ lớn thì mới có khả năng đùa giỡn đối phương.



Nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt La Chinh, không ít quan khách mới hiểu

ra, La Chinh căn bản không để tâm đến cách nhìn của bọn họ, bởi vì thực

lực của bọn họ không đáng nhắc tới trước mặt hắn!



Mà trong con

mắt của Tô Duệ lại phát ra ánh sáng, La Chinh này đúng là một nhân tài,

hắn nhất định phải nghĩ mọi cách để lôi kéo hắn về dưới trướng của mình!



Ban đầu Tô Duệ không hứng thú với thực lực của La Chinh nhiều như vậy, điều hắn quan tâm chính là danh tiếng của La Chinh. Có thể khiến người đứng

đầu Thanh Vân Tông đầu quân dưới trướng của mình, vậy thì sẽ xảy ra hiệu ứng mắt xích trong Thanh vân Tông, La Chinh chính là chìa khóa mở ra

cánh cửa Thanh Vân Tông.



Nhưng bây giờ mới thấy, La Chinh không

chỉ là một chiếc chìa khóa, hắn còn là một thanh kiếm sắc! Huống hồ La

Chinh mới mười bảy tuổi, tiền đồ không thể giới hạn!