Bách Luyện Thành Thần

Chương 328 : Một mắt hai đồng tử

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Vòng xoắn ốc của Trác Phi Dực chém giết chỉ duy trì trong thời gian một

nhịp thở liền bị một quyền của La Chinh đánh tan, Trác Phi Dực lập tức

thua trận.



Loại cọ xát này vốn chỉ một chút là dừng, thậm chí

thắng nửa chiêu đã coi là thắng, huống hồ hiện giờ ưu thế đã hoàn toàn

nghiêng về một phía.



Trác Phi Dực cũng thua tâm phục khẩu phục.

Khi nhìn lại La Chinh, thậm chí còn mang theo vẻ kính sợ, lập tức cảm

thấy La Chinh thâm sâu khó lường.



Từ đầu đến cuối La Chinh không

dùng binh khí, không vận chân nguyên mà chỉ đứng yên một chỗ, một bước

cũng không xê dịch. Điều này không gọi là thâm sâu khó lường thì gọi là

gì?



Chán nản, Trác Phi Dực thậm chí nảy sinh một mong muốn tiến

vào Thanh Vân Tông. Hắn mới bước vào Chiếu Thần Cảnh, vẫn có cơ hội vào

Thanh Vân Tông…



Nhưng Trác Phi Dực lại không hiểu, kỳ tài có trình độ như La Chinh ở Thanh Vân Tông cũng không nhiều.



Thanh Vân Tông năm nay cũng coi như thiên tài hội tụ, ba năm trước đã xuất

hiện một Lý Dật Phong, mà lần này thì trực tiếp nhảy ra ba người là Hoa

Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu và La Chinh…



Người sau lại yêu nghiệt hơn người trước.



“Tam hoàng tử điện hạ, thuộc hạ bất tài đã thua La Chinh.” Trác Phi Dực chắp tay nói với Tô Duệ.



Tô Duệ gật đầu: “La Chinh huynh là kỳ tài nghìn năm khó gặp của Thanh Vân Tông, ngươi thua huynh ấy cũng không cần ủ rũ!”



Nghìn năm khó gặp, điều này quá khoa trương rồi chứ? Đối với đánh giá này của Tô Duệ, trong lòng một số võ giả không phục lắm. Dù gì trong một nghìn

năm Đông Vực có thể sinh ra không biết bao nhiêu người.



Mặc dù

biểu hiện vừa rồi của La Chinh quả thực kinh hãi, nhưng người tài dưới

trướng của Tô Duệ cũng không ít, mà trong đó Trác Phi Dực không phải

người nổi bật.



“Tam hoàng tử điện hạ, Tống Triển Bằng xin đấu!”

Trác Phi Dực vừa ngồi xuống, lập tức lại có người đứng ra. Người tên

Tống Triển Bằng này là một người đàn ông khôi ngô, nhìn có vẻ giống

cường đạo giết người cướp của, mắt trái bịt một cái bịt mắt đen xì,

không biết là giả vờ hay là bị mù.



“Phê chuẩn.” Tô Duệ gật đầu, ánh mắt hắn ta lại rơi trên người La Chinh.



Theo như Tô Duệ thấy, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều có thể trao đổi.
huyền cơ khiến những kiếm khách này đều tự thẹn không bằng, kiếm pháp cơ bản ai cũng biết, nhưng có ai thực sự dám lấy ra ứng đấu? Toàn thiên hạ chắc cũng chỉ có một mình La Chinh.



Đối với lời khen của Tô Duệ, trên mặt La Chinh không có biểu cảm dư thừa, hắn trầm ổn đứng trên mặt

đất, không hề xê dịch bước chân.



Một đao Khai Thiên Tịch Địa của

mình lại bị Giá Kiếm đơn giản của La Chinh chặn được, đây là chuyện

khiến Tống Triển Bằng rất khó chấp nhận. Tống Triến Bằng là người trượng nghĩa, nhưng mắc một căn bệnh là rất yêu thể diện, hôm nay đúng là ngày rất mất thể diện với hắn.



Sau khi nghĩ ngợi, Tống Triển Bằng nghiến răng đưa tay lên đầu kéo cái miếng vải che mắt xuống.



Cùng là khách ngồi dưới trướng của Tam hoàng tử, nhưng rất nhiều người đều

chưa nhìn thấy Tống Triển Bằng tháo bịt mắt xuống. Phần đông mọi người

đều cho rằng mắt hắn vì bị mù, là cơ thể bị thiếu hụt nên tự nhiên sẽ

không mở miệng hỏi, không ngờ mắt trái dưới lớp bịt mắt của hắn lại hoàn toàn không tổn hại gì, nhưng quan sát tỉ mỉ thì có thể nhìn ra dị dạng.



“Một mắt hai đồng tử!”



Trong con mắt của hắn lại có hai đồng tử, nhìn có vẻ vô cùng quái dị.



La Chinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy “một mắt hai đồng tử”. Một mắt có

hai đồng tử này còn gọi là “trùng đồng”, chính là trong một đồng tử to

lại có một đồng tử nhỏ.



Nghe nói người có “trùng đồng” có thể dùng con mắt nhỏ để nhìn thấu điểm yếu của kẻ địch!



Nhưng trên thế gian người có “trùng đồng” quá ít nên những lời đồn đại này

rất khó chứng minh thật giả. Mà nếu Tống Triển Bằng đã để lộ ra “trùng

đồng” của hắn, chắc chắn con mắt đó có năng lực đặc biệt.



La

Chinh tay cầm bảo kiếm, tâm tình trầm ổn, nếu Tống Triển Bằng có thể

nhìn thấu được điểm yếu của hắn thì càng tốt, dù gì cũng có thể giúp La

Chinh hiểu rõ điểm yếu của mình.



Mắt trái của Tống Triển Bằng khẽ nhắm lại, trong mắt hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng này lập tức vây chặt lấy La Chinh.



Trùng đồng có thể giúp hắn nhìn thấu sơ hở và nhược điểm của đối phương,

nhưng mỗi lần dùng đều sẽ khiến hắn đau đầu nhiều ngày, bởi vì sử dụng

trùng đồng yêu cầu sức mạnh linh hồn rất cao, mà Tống Triển Bằng lại

không có cách nào để rèn luyện linh hồn của bản thân.



Cho nên thông thường Tống Triển Bằng sẽ không sử dụng năng lực này.



Hôm nay hoàn toàn bất đắc dĩ, hắn không muốn thua quá thảm, thể diện đã mất ở chỗ La Chinh thì phải nhặt lại từ chỗ La Chinh!



Nhưng sau khi mắt trái của hắn quét qua cơ thể La Chinh, cả người liền ngây

dại, La Chinh này rốt cuộc là như thế nào?