Bách Luyện Thành Thần

Chương 329 : Lễ

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Trong mắt trái Tống Triển Bằng hiện ra hai màu đen trắng.



Phần màu đen đại diện cho điểm yếu.



Con người đều có điểm yếu, cho dù là công pháp phòng ngự biến thái đi nữa

cũng sẽ tồn tại điểm yếu, nếu tấn công mãnh liệt vào điểm yếu đó thì sẽ

là chí mạng.



Nhưng trong mắt Tống Triển Bằng, cơ thể La Chinh hoàn toàn là một màu trắng sáng, căn bản không tồn tại một chút màu đen nào!



Điều này…



Tình huống này không phải chưa từng xảy ra, trùng đồng của Tống Triển Bằng

mặc dù có thể nhìn thấu điểm yếu của đối phương nhưng không phải là vạn

năng, nếu thực lực của đối phương quá mạnh, ví dụ như cường giả cảnh

giới Chiếu Thần Chung Cực hoặc là pháp bảo hay binh khí có phẩm cấp

phòng ngự cao thì hắn không thể nhìn thấu.



Nhưng tu vi của La

Chinh mới là Tiên Thiên Tam Trọng, vì sao hắn lại không có sơ hở? Hay là nói tu vi của bản thân hắn không nhìn thấu được sơ hở của La Chinh.



Chuyện này, Tống Triển Bằng không cách nào lý giải được!



Thực tế, thiên phú trùng đồng này của Tống Triển Bằng là một loại thiên phú

vô cùng mạnh, đáng tiếc là thiên phú tu luyện của Tống Triển Bằng không

cao, linh hồn cũng không đủ mạnh. Nếu thiên phú của hắn có thể đạt đến

trình độ như Châu Đan hoặc Tuyền Tiểu Yên của Thanh Vân Tông, kết hợp

với thiên phú trùng đồng thì e là có thể ngang sức với đám Hoa Thiên

Mệnh.



Chính vì thiên phú tu luyện không đủ mạnh nên sau khi hắn

gia nhập dưới trướng của Tam hoàng tử, dùng các loại đan dược để tu

dưỡng mới miễn cưỡng đột phá Chiến Thần Cảnh, căn cơ vô cùng không ổn

định. Cách làm cưỡng ép nâng cao thiên phú này khiến cảnh giới của hắn

trong tương lai khó có thể tiến xa hơn, đời này e là chỉ dừng lại ở

Chiếu Thần Cảnh.



Có điều chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là thiên phú trùng đồng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn được Tam hoàng tử nhìn trúng.



Nhưng hắn nào ngờ, đối thủ ngày hôm nay lại là một tên quái thai!



Tống Triển Bằng đương nhiên không biết, sau khi La Chinh luyện thành thân

thể linh khí thượng phẩm, sơ hở của bản thân cũng chỉ còn ở mức quá quá






Thời gian nửa canh giờ trôi qua đã có bảy tám người bị La Chinh trực tiếp

đánh bay, hơn nữa La Chinh ra tay lần sau lại tàn ác hơn lần trước.



Thương Lang bị La Chinh đánh bay sớm nhất nên chỉ có vẻ chật vật hơn một chút

chứ không hề bị thương, còn những đối thủ phía sau nếu không bị La Chinh đánh hộc máu thì cũng là gân cốt đứt lìa. Mặc dù Tam hoàng tử ban cho

đan dược quý giá có thể giúp bọn họ hồi phục, nhưng cũng cần tu dưỡng

mất mười ngày nửa tháng.



Sau đó, cuối cùng cũng không có ai dám

khiêu chiến La Chinh. Cũng có thể nói, dưới trướng Tam hoàng tử, cao thủ trẻ tuổi không ai đủ để đánh với La Chinh.



Thực sự đủ sức áp La

Chinh thì là những lão già Chiếu Thần Cảnh Chung Cực kia, nhưng bọn họ

đương nhiên sẽ không kéo thể diện xuống dưới để cọ xát với hắn.



Dựa vào phương pháp của mình, sau khi làm những quan khách của Tam hoàng tử khiếp sợ, La Chinh lại chắp tay lần nữa, giọng nói đã lạnh như băng:

“Tam hoàng tử, nếu không gặp được công chúa Trường Không, ta xin cáo từ, tự đi tìm!”



Đáng tiếc Tô Duệ vẫn với dáng vẻ không nhanh không

chậm, có vẻ đã ăn chắc La Chinh, hắn gật đầu: “Ta có vài thứ muốn cho La Chinh huynh xem qua, sau khi xem xong chắc chắn có thể gặp được nàng

ta!”



Nói xong, Tô Duệ vỗ vỗ tay.



Lúc sau, từ phía sau cung điện có một đám cung nữ mặc đồ cung đình đi ra, tay họ cầm hộp gấm to nhỏ khác nhau.



Mà phía sau đám cung nữ này, còn có ba vị cung nữ ăn mặc mát mẻ khác biệt, trên người chỉ có phần ngực và dưới khố được dùng hai mảnh lấp lánh ánh vàng che chắn, những chỗ khác hoàn toàn không có gì cả.



Mà bọn

họ không giống với con gái Đông Vực, hốc mắt sâu, da trắng nõn, hai chân trơn bóng thon dài, nhìn tới còn có phong vị khác. Hơn nữa, do y phục

trên cơ thể quá ít, gần như trần trụi nên trên người họ phát ra một lực

hấp dẫn trí mạng, nguyên sơ đối với đàn ông.



Khi bọn họ vừa đi

ra, ánh mắt đám đàn ông trong buổi tiệc đều nhìn chằm chằm ba người bọn

họ, mấy kẻ định lực không tốt mắt đã đỏ ngầu, miệng đắng lưỡi khô.



“Tam hoàng tử điện hạ, đây là ý gì?” La Chinh nhăn mày chất vấn