Bách Luyện Thành Thần

Chương 333 : Đâm vào tường

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Thấy thế kiếm hung mãnh của La Chinh, trong mắt lão già kia lóe ra vẻ

kinh ngạc. Trên thực tế, dù là cao thủ mạnh hơn nữa nhìn thấy “kiếm pháp căn bản” dị thường mà tinh diệu này đều sẽ cảm thấy kỳ quái. Nhưng kỳ

quái không có nghĩa là không thể đối phó. Thực lực chênh lệch quá lớn,

cho dù chiêu thức có tinh diệu đến đâu cũng không thể san bằng khoảng

cách.



Đối mặt với chiêu Băng Kiếm của La Chinh, thân thể nhỏ thó

của lão liền xoay lại, trong lúc đưa lưng về phía La Chinh thì ném ra

một cây đoản thương đâm thẳng vào Lưu Quang Kiếm.



“Keng!”



Mũi thương va chạm với Lưu Quang Kiếm phát ra tiếng kêu chói tai, đoản

thương của lão nhẹ nhàng rơi xuống, hiển nhiên không ngờ trường kiếm

trong tay La Chinh lại ẩn chứa sức mạnh lớn đến vậy. Sắc mặt lão thoáng

sa sầm, lập tức rót chân nguyên vào đoản thương, muốn cứng rắn đánh bật

chiêu kiếm này của La Chinh!



La Chinh lập tức lùi về phía sau, kiếm trong tay một lần nữa quấn lấy lão già kia.



Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu, bốn chiêu… Mỗi chiêu kiếm đều cực kỳ tuyệt

diệu, phô bày triệt để uy lực của kiếm pháp căn bản, nhưng vẫn bị chân

nguyên của lão già trực tiếp hóa giải.



Sắc mặt La Chinh càng lúc càng nặng nề, cảnh giới của hắn vẫn còn quá thấp…



Cho dù kiếm pháp của hắn lợi hại hơn đối phương, nhưng người ta căn bản

chẳng thèm bận tâm đến điều đó. Điều này giống như một quyền thủ có kỹ

xảo cao siêu đấu với một người đàn ông lực lưỡng cao hai mét, dù kỹ xảo

có tốt đến mấy cũng không thể phát huy được uy lực vốn có.



Nhưng La Chinh quyết không từ bỏ. Từng chiêu kiếm tung ra càng thêm quyết liệt, tàn bạo, mồ hôi dần thấm ướt vầng trán.



Phụ nữ đều thích ảo tưởng, ngay cả Tô Linh Vận cũng không ngoại lệ.



Nàng từng ảo tưởng vô số cảnh tượng, nhưng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.

Tay nàng được La Chinh nắm chặt, lòng bàn tay truyền đến cảm giác dính

dớp do mồ hôi thấm đẫm. Nhìn La Chinh tung ra từng chiêu, từng chiêu

kiếm, tạo ra muôn ngàn tia sáng lấp lánh ánh bạc vô cùng đẹp mắt, Tô

Linh Vận cảm thấy cực kỳ vui mừng. Tuy nàng biết rõ La Chinh không phải

đối thủ của lão già kia, nhưng hiện tại hắn đã có thể so đấu với lão,

thiếu niên này lại trưởng thành nhanh như vậy…
Khi va chạm với tường bao, La Chinh đã lợi dụng lực dao động, thân thể bắt

đầu kịch liệt chấn động với biên độ cực nhỏ, cho nên sau khi va chạm đã

tạo thành sức công phá rất lớn, dễ dàng tạo thành một lỗ thủng lớn cao

hơn hai người thường. Vậy nên trong khi La Chinh mặt xám mày tro, đầu

đầy mảnh vỡ và cát bụi thì Tô Linh Vận đứng sau lại hoàn toàn trái

ngược, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có, càng không cần bàn đến cát bụi gì đó.



“Phần Thiên Cung sao lại lớn như vậy!” La Chinh hơi

buồn bực. Hắn chạy mãi, chạy mãi, cả đoạn đường không biết đã húc đổ mấy chục bức tường, nhưng đến giờ vẫn chưa ra khỏi Phần Thiên Cung.



“Vũ Tinh Điện nằm ở bên trái Phần Thiên Cung, phương hướng của ngươi bây

giờ đang là chạy sâu vào bên trong. Theo tình hình này sợ rằng sắp xuyên qua Phần Thiên Cung rồi, tất nhiên sẽ cảm thấy Phần Thiên Cung rất

lớn.” Khóe mắt Tô Linh Vận lấp lánh ý cười, chậm rãi nói.



La

Chinh vừa nghe liền suýt hôn mê: ”Bà cô ơi, sao ngươi không nói sớm!” La Chinh buồn bực nghĩ, thì ra chạy một hồi nhưng căn bản lại chạy ngược

đường, càng lúc càng sâu vào trong Phần Thiên Cung…



“Không sao đâu…” Tô Linh Vận thấp giọng nói.



“Sao lại không sao? Nếu đổi hướng thì chúng ta đã sớm chạy thoát khỏi Phần

Thiên Cung rồi!” La Chinh vừa nói chuyện vừa húc đổ vách tường, tiến vào một khu vườn tinh xảo. Nơi này chim bay hoa nở, cổ thụ rợp trời, đẹp đẽ như tiên cảnh chốn nhân gian.



Mà dưới một gốc liễu lại có một

thanh niên đội mũ tím đang ngồi. Trước mặt người trẻ tuổi kia là một cây đàn, những ngón tay hắn nhẹ nhàng gẩy đàn, một khúc nhạc đau thương lan tỏa trong không gian.



Nhìn người tuổi trẻ kia, bước chân La

Chinh chợt ngừng lại. Không phải hắn sợ người tuổi trẻ kia, thực lực

người nọ chẳng qua mới là Chiếu Thần Cảnh, La Chinh hoàn toàn không coi

ra gì. Nhưng bên cạnh hắn còn có ba người, ba vị mặc quần áo bằng vải

sợi, thắt đai đen bạch ngọc.



La Chinh không nhìn thấu được thực

lực của ba người này, hơi thở, khí thế mà hai người bên trái, bên phải

phát ra yếu hơn Từ trưởng lão đôi chút, mà khí thế người ở giữa thậm

chí còn mạnh hơn Từ trưởng lão, La Chinh thấy gần bằng Thạch Kinh

Thiên!



“Đã nói không sao mà, bởi vì ta đã sớm biết, ngươi không

dẫn ta rời khỏi Phần Thiên Cung được…” Tô Linh Vận mỉm cười.