Bách Luyện Thành Thần

Chương 369 : Quanh co khúc khuỷu

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Bốn mươi trượng...



Ba mươi trượng...



Hai mươi trượng...



Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm vào ụ đá phía trước, hy vọng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.



Trong tình huống chưa biết trước được gì, tưởng tượng thôi cũng biết ba người họ vô cùng căng thẳng. Nếu đây đúng là con đường cụt bình thường thì

ngoài cái chết ra, bọn họ cũng không còn con đường nào khác để đi.



“Màu sắc, màu sắc không giống nhau!” Người đầu tiên nhìn ra điểm khác thường chính là La Chinh, hắn chú ý thấy hình như trên bề mặt dãy ụ đá ở phía

cuối đường cụt có mấy dãy phù văn.



“Xông lên!” Ánh mắt Hoa Thiên

Mệnh sáng lên, cắn răng xông tới, mặc dù không rõ những phù văn kia thể

hiện điều gì, nhưng ít ra cũng đã thấy được một tia hy vọng, bởi vì bọn

họ đã không còn đường lui nữa rồi.



Thuỷ triều dung nham đã dâng lên đến đây, chỉ còn khoảng một mu bàn chân nữa là có thể nhấn chìm ụ đá...



Phía cuối đường cụt có tổng cộng mười cái ụ đá, trên mỗi cái ụ đá đều có một đường phù văn hình tròn, khi La Chinh đạp lên trên thì đường phù văn sẽ phát sáng lên.



Chỉ trong khoảnh khắc La Chinh đã lướt qua mười cái ụ đá, tất cả các ụ đá đã nhảy qua đều phát sáng lên.



Lúc La Chinh đi đến điểm cuối đường cụt thì nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy!



Vòng xoáy này có màu xanh đen, rất giống cái vòng xoáy ngay chỗ cổng vào của Thử Luyện Giả Chi Lộ.



“Có đường!” Ánh mắt La Chinh sáng lên, trên mặt lộ ra nét vui vẻ, rõ ràng là bản thân đã thành công rồi.



Cùng lúc đó Hoa Thiên Mệnh cũng đuổi theo tới nơi, khi hắn giẫm lên ụ đá

cuối cùng thì phía trước lại xuất hiện một vòng xoáy đặt song song.



Mỗi người có một vòng xoáy riêng?



Lúc này người thứ ba cũng xông lên tới, Bách Lý Hồng Phong nhìn thấy vòng

xoáy ở phía trước thì cứ như chết đuối vớ được cọc, tốc độ bay của hắn

nhanh hơn cả La Chinh và Hoa Thiên Mệnh, thậm chí còn nhảy lên vài cái

trên không trung, vững vàng rơi xuống cột ụ đá cuối cùng.



“Ơ?”



Cái vòng xoáy thứ ba không xuất hiện...



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt Bách Lý Hồng Phong trắng bệch, thuỷ triều

dung nham càng ngày càng dâng cao, đã gần dâng đến bề mặt của ụ đá rồi.

Sao chỉ có mỗi hắn là không có vòng xoáy? “Mặc kệ, ta vào trước!”



Bách Lý Hồng Phong nói xong thì chạy lên định chui vào một trong số những

vòng xoáy đó, nhưng mà hắn chỉ vừa mới chui được một nửa, thì có một


Lúc này lại đến phiên Bách Lý

Hồng Phong buồn bực, hắn không có loại kiếm ý mạnh mẽ như của La Chinh

và Hoa Thiên Mệnh, nên rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể lấy áo choàng

quấn lấy cơ thể mình, trong nháy mắt che giấu hết hơi thở của mình.



Loại dơi cánh dao này không có mắt, bọn chúng thông qua một phương pháp đặc

biệt để cảm nhận sự tồn tại của con người, cái áo choàng thần khí kia

của Bách Lý Hồng Phong lại có thể hoàn toàn che giấu được hơi thở của

hắn.



Cả ba người ra tay, tiếp tục đi về phía trước trong khu rừng tối đen như mực. Tuy nói đã có phương pháp để ứng phó nhưng ba người

vẫn không mất cảnh giác, dù sao “đường chết” này tiếng tăm lớn như vậy,

không thể chỉ có chút nguy hiểm như thế.



Đi về phía trước, cách đó không xa lại xuất hiện một vòng xoáy.



“Còn phải truyền tống?” Sắc mặt La Chinh hơi đổi.



“Không biết phải truyền tống đi đâu...” Hoa Thiên Mệnh có chút dự cảm không

tốt, dường như bọn họ càng lúc càng đi sâu vào một con đường cùng.



Thứ con người sợ hãi nhất không phải là ma quỷ, mà là không biết gì.



Nếu như mọi người phát hiện ra ma quỷ, thậm chí biết rõ mặt mũi thì ngược lại sẽ không còn sợ hãi như vậy nữa.



Trước đây, khi mọi người tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ thì cũng biết mình sẽ

có một con đường đi đến điểm cuối cùng, mặc dù con đường này có khó

khăn, nhưng cuối cùng vẫn là một con đường rõ ràng.



Nhưng bây giờ bọn hắn đã đi vào đường chết, mà lại không biết con đường này sẽ đi tới chỗ nào.



Không còn lựa chọn nào tốt hơn, ba người lại xuyên qua vòng xoáy này lần nữa. Vừa mới xuyên qua, bên tai đã truyền tới một tiếng nổ mạnh dữ dội, sau

đó là ngọn lửa hực hực bốc thẳng lên trời.



“Là Nghiệp Hoả!” La Chinh liếc mắt đã nhìn ra, ngọn lửa kia chính là Thanh Liên Nghiệp Hỏa của Bùi Thiên Diệu.



Hắn đang chiến đấu với ai? Ai có thể ép buộc hắn phải dùng đến chiêu thức

này? Một khi hư ảnh Bất Động Minh Vương của Bùi Thiên Diệu khởi động thì mấy ngày sau mới có thể sử dụng lần nữa. Nếu không phải là lúc nguy

hiểm đến tính mạng thì chắc chắn hắn sẽ không sử dụng nó! Rõ ràng, Bùi

Thiên Diệu đã bị rơi vào đường cùng rồi.



“Bùi Thiên Diệu đang giao chiến cùng ai vậy?” Hoa Thiên Mệnh nhìn sang hướng kia hỏi.



“Không biết, chúng ta đi sang đó nhanh lên!” La Chinh dẫn đầu sải bước chân, đi nhanh về phía trước.



Mặc dù trong Thanh Vân Tông bọn họ có quan hệ cạnh tranh, nhưng trong Vân

Điện thì dù sao ba người bọn họ cũng xuất thân từ cùng một chỗ, thời

điểm mấu chốt thì phải rút đao tương trợ.