Bách Luyện Thành Thần

Chương 380 : Chắc chắn muốn đoạt xác của ta?

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Lúc này La Chinh mới nở nụ cười thỏa mãn, đồng thời nói: “Còn nữa, tất cả truyền thừa của tông môn lục phẩm, ta muốn một nửa.”



“Một nửa?” Trên mặt Tiểu Điệp bắt đầu bừng bừng sát khí: “Một nửa truyền

thừa của tông môn lục phẩm, ngươi biết là ý gì không? Có thể đè chết

ngươi đấy!”



Vân Điện chẳng qua cũng chỉ là tông môn tứ phẩm mà thôi, trong Trung Vực rộng lớn cũng được coi là một tông môn cấp cao.



Nếu tông môn lục phẩm còn sừng sững đến bây giờ, vậy thì tất cả các tông

môn và các thế lực ở Trung Vực có lẽ đều phải cúi đầu quy phục, bởi vì

cả Trung Vực cũng chỉ có một tông môn ngũ phẩm mà thôi.



Cho dù

tông môn lục phẩm do Huyết Ma Đại Đế thành lập này đã trải qua kiếp nạn

lớn, hơn nữa qua thời gian, rất nhiều truyền thừa có lẽ đã bị phế bỏ,

nhưng chỉ vẻn vẹn những truyền thừa còn lại này cũng vĩnh viễn không

phải là thứ Vân Điện có thể so sánh.



Rõ ràng, Tiểu Điệp cho rằng La Chinh quá tham lam.



La Chinh cười hì hì: “Yên tâm, lòng ta rất rộng lượng, không bội thực chết được! Đương nhiên nàng cũng có thể chọn không đồng ý, có điều nàng cứ

từ từ chơi với con hỏa long kia đi!”



“Grừ!”



Con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia gầm lên một tiếng, lại lần nữa lao về phía con băng

phượng, đánh con băng phượng nghiêng trái ngã phải, lớp băng bên ngoài

con băng phượng bị nhiệt độ cao biến thành hơi nước dày đặc.



Tiểu Điệp chỉ đành ổn định tinh thần, thông qua bảo ngọc để truyền hàn khí cho băng phượng.



Có vẻ đồng ý với thằng nhóc này là lựa chọn duy nhất, Tiểu Điệp nghĩ thầm

trong lòng. Nàng suy nghĩ cẩn thận, yêu cầu này của La Chinh xem ra rất

cao, có điều chỉ dựa vào một mình hắn thì có thể đạt được bao nhiêu

truyền thừa? Huống hồ, chung quy lại thì hắn vẫn là đệ tử Vân Điện, hơn

nữa ý đồ đoan chính, không phải là tà ma ngoại đạo gì…



Nghĩ tới

nghĩ lui, Tiểu Điệp hình như không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng chỉ

đành nghiến răng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi! Một nửa thì một nửa,

ta lấy tâm võ đạo ra thề, nhất định sẽ không giết ngươi, đồng thời sẽ

chia cho ngươi một nửa truyền thừa của tông môn lục phẩm!”



Tiểu

Điệp nói rất miễn cưỡng. Dù gì bản thân đã lên kế hoạch nhiều lần, tham

gia Thử Luyện Giả Chi Lộ trọn ba lần mới đi được đến bước này, lại

giương mắt để người khác lấy mất một nửa, nhất thời rất khó chấp nhận.



Sau khi nghe Tiểu Điệp lấy tâm võ đạo ra thề, La Chinh mới khẽ cười, quay

người đi về phía kết giới kia, sau đó giơ tay phải của mình ra đánh một
Lực cực hàn ẩn chứa trong những mũi tên băng này lại khủng bố như vậy, nếu bản thân bị những mũi tên băng này đâm phải thì e là cả cơ thể lập tức sẽ biến

thành một bức tượng băng!



Uy lực của mũi tên băng tuy lớn nhưng

thân hình của tinh phách Giao Long đó quá linh hoạt, dưới mức phản xạ

bùng nổ, không một mũi tên băng nào đâm trúng, cũng may mũi tên băng làm tốc độ của tinh phách Giao Long chậm lại nên khoảng cách giữa nó và

Tiểu Điệp càng ngày càng gần.



Tinh phách Giao Long đại khái hiểu

nếu cứ như vậy sẽ không thể thoát khỏi Tiểu Điệp, nên đột nhiên lượn

cong một vòng trên không trung rồi chui vào trong một khe hở ở bức tường bên cạnh.



Tiểu Điệp không hề chớp mắt, nàng đang được băng

phượng bám thân, hai tay yếu ớt như củ sen trong chớp mắt xuất hiện hai

lưỡi dao băng mỏng. Hai lưỡi đao băng được nàng vung lên nhanh chóng,

giống như một bông hoa tuyết đẹp đẽ, nháy mắt chém nát vách tường rồi

chui vào trong!



Tốc độ của La Chinh không hề chậm, hắn chỉ cảm

thán một câu Tiểu Điệp này cũng mạnh thật rồi theo sát phía sau, theo

Tiểu Điệp khoét ra một cái động lớn chui vào trong.



Vừa vào bên trong liền cảm thấy có gì đó sai sai.



Cái gọi là vách tường này thực tế lại chính mà một miếng thịt trong cơ thể

Giao Long, mà không gian trong này rõ ràng chưa từng trải qua gia công

và xử lý, bốn bề đều là bức tường mềm mềm do thịt hình thành.



Còn phía trên không gian này lại treo lơ lửng từng quả cầu nhỏ hình tròn!



Hai tay Tiểu Điệp cầm đao băng nhìn lên phía trên đánh giá, sau đó nói: “Chạy không thoát đâu!”



Nói xong nàng liền nhảy lên, kéo đôi cánh băng phượng xông lên.



Nhưng ngay lúc này, quả cầu trên không trung đột nhiên rơi xuống, Tiểu Điệp

không nghĩ ngợi gì mà múa loạn đao băng trong tay, trong nháy mắt đã cắt nát những quả cầu kia.



“Phập phập phập…”



Trong thời điểm

cắt nát những quả cầu kia thì chúng đột nhiên phát nổ, tản ra sương mù

màu vàng, lập tức lan nhanh trong không gian này. Trong sương mù còn có

mùi tanh ngọt nồng nặc, vừa rất thơm, lại vừa chứa mùi máu tanh nồng.



Ngay khi Tiểu Điệp bị những sương mù kia vây quanh thì tinh phách Giao Long

lại quấn về phía La Chinh, hét lên: “Đoạt xác của ngươi trước đã!”



Nghe thấy tiếng hét của tinh phách Giao Long, La Chinh khẽ ngẩn người, ngươi chắc chắn muốn cướp xác của ta?