Bách Luyện Thành Thần

Chương 386 : Bí thuật phù văn

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Tốc độ tăng tu vi của La Chinh cũng không phải chậm, chỉ có điều so với những thiên tài kia thì cũng chẳng nổi bật.



Cho dù so sánh với những sĩ tộc trong Đông Vực cũng hơi thua kém một chút. Ví dụ như lúc La Chinh tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên của Thanh Vân Tông, Mạnh Thường Quân chỉ mới là cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, nhưng đến lúc gặp lại thì Mạnh Thường Quân đã là Tiên Thiên Ngũ Trọng rồi.



Có điều, bình thường để tu vi tăng lên nhanh chóng như vậy sẽ phải trả một cái giá rất lớn, lợi dụng một vài đan dược giúp nâng cao cảnh giới, cưỡng chế tăng tu vi của bản thân, cái giá phải trả là căn cơ không vững. Một khi căn cơ không vững sẽ ảnh hưởng đến việc nâng cao cảnh giới trong tương lai.



Có điều trong Đông Vực, võ giả Chiếu Thần Cảnh đã có thể xưng bá một phương, phần lớn mọi người vốn không nghĩ đến chuyện đột phá Chiếu Thần Cảnh để bước vào Thần Đan Cảnh, thậm chí là cảnh giới cao hơn!



Căn cơ của La Chinh vô cùng vững chắc, vào những lúc thích hợp La Chinh còn tiến hành áp chế bản thân, cho đến khi hoàn toàn không thể áp chế được nữa mới để bản thân tùy ý đột phá. Chuyện này cũng giống như tinh mãn tự tràn, sau khi tích góp đến một mức nhất định thì sẽ đột phá một cách tự nhiên.



Sau khi ổn định lại tu vi của bản thân, La Chinh cũng không lộn xộn, tiếp tục ngồi tĩnh toạ trong ao máu Giao Long. Mặc dù Giao Long không phải là Chân Long, nhưng trong máu của nó cũng chứa đầy năng lượng cường đại lại tinh thuần, để loại năng lượng này tuỳ ý gột rửa nhục thể của mình sẽ rất có lợi.



Có điều cho dù là La Chinh thì mức độ hấp thu cũng có giới hạn, máu Giao Long ở tông môn lục phẩm cũng là thứ vô cùng trân quý, cho nên mới phải dùng cái ao tinh xảo như thế để chứa. Hắn hấp thu lâu như vậy mà cũng không thấy máu trong ao vơi đi bao nhiêu.



Đúng lúc này, trong đầu La Chinh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười “hắc hắc”.



Sau khi con Thanh Long kia cắn nuốt tinh phách Giao Long, hình như nó sôi nổi hẳn lên, có thể là tinh phách Giao Long đã tẩm bổ cho thần hồn của nó, để thời gian Thanh Long tỉnh táo nhiều hơn.



“Ngươi cười cái gì?” La Chinh hỏi.
“Ngươi! Ngươi thật sự hấp thu...” Tiểu Điệp mở to hai mắt, đánh giá La Chinh. Bất kể như thế nào thì nàng cũng khó tưởng tượng ra được, rốt cuộc làm sao mà La Chinh hấp thu hết được lượng máu Giao Long nhiều như vậy.



Thế nhưng từ nãy đến giờ La Chinh vẫn ở trong ao máu, hắn cũng không thể nào dời máu trong ao đi nơi khác, hẳn cũng không nói dối...



“Một ao máu Giao Long đó!” Trên mặt Tiểu Điệp lộ ra chút buồn bực. Bây giờ nàng không cần ngâm máu Giao Long nữa, nhưng chỉ là nếu để ao máu này lại trong Vân Điện thì có thể làm một phần thưởng vô cùng tốt.



“Đã nói là mỗi người một nửa, ngươi đã hấp thu nhiều máu Giao Long như vậy, những rương báu kia cũng không cần cho ngươi!” Tiểu Điệp thở phì phì nói.



“Như vậy làm sao được!” Lúc này La Chinh mặc kệ: “Ngươi đã lấy vườn thuốc linh thảo, chỉ cần giá trị của một gốc Thái Âm Ma Phí Thảo là đã bằng một ao máu Giao Long rồi, làm như ta là đứa con nít ba tuổi dễ lừa gạt thế?”



“Ngươi là đàn ông! Tính toán chi li thế thì cự kiếm Huyết Ma Đại Đế mà ngươi cầm đi có phải cũng muốn chia đôi hay không!” Tiểu Điệp lập tức đáp trả.



Vì vậy một nam một nữ này liền ngồi giữa một đống truyền thừa của tông môn lục phẩm mà cãi vã...



Cuộc tranh cãi này cũng không tiếp tục được bao lâu, cuối cùng ầm ĩ cũng không có kết quả, hai người quyết định mở rương bảo vật ra trước.



Xác định bên trong rương bảo vật màu vàng và rương bảo vật màu đen xem rốt cuộc là chứa thứ gì rồi sau đó lại bàn về vấn đề phân chia.