Bách Luyện Thành Thần

Chương 416 : Bắt heo

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Điều làm La Chinh bất ngờ chính là tay nghề tên đầu bếp của quán rượu nhỏ này vô cùng ngon. Mấy món ăn tuy đơn giản nhưng sắc, hương, vị đều tuyệt cả, La Chinh không nghĩ nhiều liền ăn lấy ăn để.



Trên mặt mấy tên sai vặt chớp chớp ý cười lạnh lẽo, trong ý cười này còn có một tia sát ý.



La Chinh từng đến Sát Lục Kiếm Sơn nên rất nhạy cảm với sát ý. Làm sao lại không nhìn ra sát ý mà tên sai vặt phóng ra?



Có điều La Chinh cũng lười để ý, tất cả cứ đợi ăn no rồi tính.



Chỉ là cùng với việc ăn không ngừng nghỉ của La Chinh, ý cười trên mặt mấy tên sai vặt đó cũng dần dần biến mất, thay vào đó là bộ mặt hoài nghi không hiểu.



Trong La Chinh ăn như hổ đói, dọn sạch một bàn thức ăn, đột nhiên ngẩng đầu cười hắc hắc với tên sai vặt: “Các người đang hoài nghi điều gì?”



Tên sai vặt đầu để bím tóc kia vẻ mặt xấu hổ, lấp la lấp liếm nói: “Không, không có gì…”



“Có phải muốn hỏi, vì sao độc trong thức ăn không có tác dụng không?” La Chinh lại hỏi.



Nghe thấy lời của La Chinh, sắc mặt mấy tên sai vặt lập tức thay đổi. Chưởng quầy ở cách đó không xa đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hành động!”



Mấy tên sai vặt xung quanh thi nhau rút ra một cơ quan nhỏ, cuối cơ quan là một sợi dây thừng màu vàng sậm, sau khi đám sai vặt móc cơ quan ra thì thi nhau nhắm chuẩn xông về phía La Chinh.



“Vù vù vù…”



Bảy tám sợi dây thừng bổ về phía đầu La Chinh. Gần như trong nháy mắt, La Chinh đã bị dây thừng quấn chặt, có thể nhìn ra đây không phải là lần đầu tiên đám sai vặt làm việc này, phối hợp vô cùng ăn ý.



Thực ra La Chinh có đủ thời gian để tránh khỏi những sợi dây thừng này, nhưng hắn không hề lựa chọn né tránh mà để mặc cho chúng trói chặt.



Trên mặt chưởng quầy lộ ý cười, dương dương đắc ý đi tới cười nói: “Không trúng độc quả thực cũng khiến cho người khác thấy rất kì lạ. Có điều ngươi biết rõ trong thức ăn có độc mà vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng lại không biết trong dây thừng của bọn ta có cấm chế, có thể khiến chân nguyên của ngươi không cách nào vận chuyển được! Không tồi, hôm nay lại bắt được một con heo, dẫn xuống dưới trước đi!”


Thực lực của những tên sai vặt và chưởng quầy trong quán rượu này vốn dĩ không xuất chúng, chẳng qua cũng chỉ là Tiên Thiên Cảnh mà thôi. Chỉ là chúng dựa vào thuốc độc, sau đó giở thủ đoạn mới bắt được nhiều Tiên Thiên Cảnh như vậy.



Nhưng bọn chúng không ngờ được La Chinh lại không sợ thuốc độc, thậm chí dây thừng cấm chế chân nguyên cũng càng không có tác dụng với La Chinh.



“Ầm ầm!”



Dưới sự liên thủ của những Tiên Thiên Cảnh này, cả một quán rượu ầm ầm sụp đổ.



“Mẹ nó! Ông đây nhất thời sơ ý, không ngờ lại bị đám phế vật này khống chế! Thật quá mất mặt!”



“Giết chúng đi! Thân là võ giả lại dùng thủ đoạn hạ lưu này!”



Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài bóng dáng, trong đó một người “Ồ” một tiếng: “Sao đám heo này lại chạy hết rồi? Lý Nham, đám thủ hạ phế vật của ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”



Một người khác hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, một tên cũng chạy không thoát đâu!”



Đám đông võ giả trong hậu viện ngẩng đầu nhìn, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.



Trong không trung có ba vị cường giả Thần Đan Cảnh đang đứng!



Võ giả Chiếu Thần Cảnh duy nhất trong hậu viện là người đầu tiên phản ứng nhanh nhất, lớn tiếng hét: “Mọi người chia nhau ra chạy!” Nói xong liền nhảy một bước, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng võ giả Chiếu Thần Cảnh đó vừa nhảy lên thì một vị võ giả Thần Đan Cảnh trong đó đã vung tay một cái, trong không trung xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ, hung hăng đập xuống võ giả Chiếu Thần Cảnh đó.



“Ầm!”



Võ giả Chiếu Thần Cảnh này bị chưởng ấn đánh thành một đám sương mù máu!



Chưởng ấn đánh xuống, đám đông Tiên Thiên Cảnh bao gồm cả La Chinh đều đứng yên trên mặt đất, động cũng không dám động!